Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người xung quanh khi nghe thấy những lời như vậy liền nổi lên một tràng cười.

“Hahaha, ngoài cô gái nhỏ ra thì bọn họ chẳng còn ai”.

“Tôi nghĩ là phải phái cô gái nhỏ ra thôi, nếu không thì phải làm sao? Định để sàn đấu này cho chúng ta à?”

“Hahaha, không phải chúng ta quá lợi hại mà đối thủ quá vô dụng!”

Đủ loại âm thanh chế nhạo truyền đến từ phía Phương Cận, làm cho Lôi Hổ phải nghiến răng nghiến lợi nhưng không còn cách nào khác, trong tay hắn ta không còn quân bài nào. Tiếp theo đây chỉ có thể trông chờ vào Long Thiên Tiếu.

“Anh Long, tiếp theo đây anh ra trận hay là cô Lâm? Nhờ cả vào mọi người đấy”.

Lôi Hổ nhìn Long Thiên Tiếu rồi nói.

“Tần Tiểu Manh, cháu lên đi!”, Long Thiên Tiếu nghe vậy thì lãnh đạm nói.

“Hả?”, Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì sửng sốt, nhất thời không phản ứng nổi.

“Chú nói, trận tiếp theo, cháu lên, nghe hiểu không?”, Long Thiên Tiếu lặp lại.

“Không phải chứ, ông chú kỳ quặc, chú có nhầm lẫn không? Bảo cháu lên? Hắn ta là cao thủ Muay Thái đó, cháu là người mới, chú bảo cháu lên không khác gì bảo cháu đi nộp mạng”.

Tần Tiểu Manh tỉnh táo lại, không thể tin nổi lời của Long Thiên Tiếu, con mẹ nó, đùa gì vậy?

Mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì cũng sửng sốt, còn tưởng Long Thiên Tiếu tự mình lên, không ngờ lại bảo Tần Tiểu Manh lên, nhưng mà Tần Tiểu Manh lên với không lên thì có gì khác biệt? Còn không bằng nhận thua luôn!

“Anh Long, anh đang đùa đấy à? Vừa nhìn là biết cô bé này không phải người luyện võ, anh bảo cô ấy lên không bằng bảo cô ấy đi nộp mạng à? Anh Long, ở đây chính là trước khi nhận thua thì sẽ không biết sống chết thế nào. Cô bé này cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tuổi này thì làm sao có thể đánh bại được cao thủ Muay Thái như lang sói?”

Lôi Hổ quả thực không dám tin vào tai mình, để Tần Tiểu Manh lên, để một cô bé con lên, đùa gì vậy?

“Cô ấy là người luyện võ, tôi đã dạy võ công cho cô ấy, vì thế cô ấy chính là người luyện võ”, Long Thiên Tiếu chỉ lãnh đạm nói.

“Không phải, ông chú kỳ quặc, chú dạy cháu là Thái Cực Quyền rèn luyện thân thể, chính là Thái Cực Quyền mà mấy ông bà già trên vỉa hè tập, cái này thì có tác dụng gì?”, Tần Tiểu Manh sửng sốt và nói.

“Cháu không thử thì sao biết không có tác dụng?”, Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ lắc đầu và nói.

“Anh Long, đây không phải là lúc đùa đâu”.

Lôi Hổ lại nói, trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ sốt ruột, trong lòng không hiểu nổi anh Long này đang nghĩ gì.

“Tôi đồng ý với cậu Long, để cô bé này lên thử”.

Người nói là Thủy Tam Sinh, hắn ta ho nhẹ một tiếng và nói.

“Anh Thủy, anh cũng hồ đồ rồi, cô ấy chỉ là một đứa trẻ con, đó là trận chiến sinh tử đó”, Lôi Hổ nói.

“Cậu Long là một cao nhân, tôi tin cậu Long, cậu ấy chắc chắn là có kế hoạch của riêng mình”, Thủy Tam Sinh lắc đầu, nói một cách nghiêm túc.

“Anh Lôi, rốt cuộc là có được hay không? Lằng nhà lằng nhằng thế này, nếu không có người thì nhận thua đi!”

Lúc này, Phương Cận vô cùng kiêu ngạo nói, những lời khiêu khích này lại khiến đám đông cười vang.

“Mẹ nó, đúng là vô dụng, Lôi Hổ đã vô dụng đến mức này rồi”.

“Đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou này quả thực nên đổi chủ”.

“Đùa gì vậy? Các người sợ rồi đúng không? Không dám lên à?”

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, đủ loại lời lẽ sắc bén vang lên. Nhìn tình hình này, khóe miệng Phương Cận nhếch lên một nụ cười đắc ý. Thắng lợi sắp đạt được, đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou hái ra tiền sau này sẽ là địa bàn của Bắc Thành.

“Xong rồi, xong rồi, não của các người đều hỏng hết rồi, tôi mới không thèm lên, tôi sợ chết, huhuhu”, Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì sắp khóc đến nơi rồi, đây là cái hoạt động quái quỷ gì vậy?

“Cháu có chắc chắn là không lên?”, Long Thiên Tiếu nhìn Tần Tiểu Manh và hỏi.

“Không lên”, Tần Tiểu Manh nói vô cùng kiên quyết.

“Vậy được, sau này đừng cãi nhau với chú về việc luyện võ nữa, cháu muốn có sức mạnh nhưng không dám đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình thì còn luyện võ cái gì nữa? Sức mạnh được tôi luyện từ máu tươi mà ra, đằng sau kẻ mạnh thật sự là biển máu”, Long Thiên Tiếu lắc đầu và nói.

“Thanh Dao, em lên”, Long Thiên Tiếu nói với Lục Thanh Dao đứng bên cạnh mình.

“Vâng, thưa thầy”, Lục Thanh Dao nghe thấy vậy liền đứng lên.

“Em”.

Tần Tiểu Manh thấy vậy thì lại tức giận, Lục Thanh Dao nhỏ hơn cô ấy thế mà lại lên võ đài, cô ấy còn không bằng một đứa trẻ sao?

“Đợi một lát, cháu đồng ý lên thử”.

Sắc mặt Tần Tiểu Manh trầm xuống, lại phân cao thấp, cô ấy bị kích động.

“Cháu chắc chứ?”, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Chắc chắn, cháu thử xem, nhưng nếu đánh không được thì cháu sẽ nhận thua”.

Tần Tiểu Manh vẻ mặt nghiêm túc, chỉ cần cô ấy nhận thua nhanh chóng thì sẽ không chết, cô ấy đã hạ quyết tâm.

Tại sao một đứa trẻ như Lục Thanh Dao cũng dám đi lên? Lục Thanh Dao lên sẽ thua, cô ấy đi lên cũng sẽ thua, đều là thua, cái cô ấy so đo là vấn đề dám hay không dám đi lên.

“Được. Sau khi cháu lên, nếu đánh không được thì bỏ chạy, chạy không nổi thì nhận thua. Nhưng mà trong tình huống bình thường thì cháu có thể thắng được cao thủ Muay Thái này. Còn về vòng sau, nếu không đánh được thì có thể nhận thua. Đừng quên, cháu là học trò do chú dạy”.

Long Thiên Tiếu gật đầu và nói. Tần Tiểu Manh nghe thấy thì vẻ mặt trở nên khổ sở. Bây giờ chú cuối cùng cũng nhận cháu là học trò của chú rồi à? Tại sao cô ấy lại cảm thấy ông chú kỳ quặc này đang đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của cô ấy trước khi chết vậy?

“Được”.

Tần Tiểu Manh đi lên dưới con mắt nhìn chăm chú của những người xung quanh. Hôm nay cô ấy và Lục Thanh Dao giống nhau, ăn mặc vô cùng thoải mái. Bởi vì Long Thiên Tiếu nói trước rằng hôm nay sẽ dẫn bọn họ đi nâng cao thực lực, nên bọn họ cũng coi như là có chuẩn bị.

“Thế này là thế nào? Một cô bé lên thi đấu rồi”.

“Con mẹ nó, cái quái gì thế? Lôi Hổ sao thế? Tại sao lại là một cô bé lên thi đấu?”

“Lôi Hổ hết người rồi à? Để một cô bé lên”.

Mọi người xung quanh nhìn thấy Tần Tiểu Manh đi lên sàn đấu thì ai nấy đều sửng sốt. Đây là trận đấu quái quỷ gì vậy? Cô bé này cũng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chân yếu tay mềm, một cú đấm cũng có thể khóc rất lâu.

“Phốc, hahahaha, Lôi Hổ, anh Lôi, anh thế này là như thế nào? Woa, hahahaha, anh định làm cho tôi buồn cười đến chết à?”

Phương Cận nhìn thấy cảnh tất cả mọi người đều cười đến phát điên, hắn ta ôm bụng cười, suýt chút nữa tắt thở tại chỗ.

“Hahaha, phái một cô bé lên võ đài, não của Lôi Hổ bị hỏng rồi”.

“Có lẽ là hết người rồi nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Nhưng mà thật sự là quá nực cười, hahahaha”.

“Đây là chuyện đáng cười nhất mà tôi từng biết, cười chết ông đây mất”.

Đám người ở đội Phương Cận đều cười lăn cười bò rồi, đủ kiểu tiếng cười chế giễu, rất kiêu căng.

Tần Tiểu Manh lên võ đài, sắc mặt cũng rất tệ, cô ấy thật sự muốn đấm vào mặt đám người này một trận ra trò. Nhưng dường như sức lực không cho phép, không những không thể đánh người khác mà còn có thể bị đánh thành đầu heo.

Không sợ, không sợ, chỉ cần nhanh chóng đầu hàng thì sẽ không bị đánh chết. Tần Tiểu Manh tự an ủi trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK