Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Long Thiên Tiếu, cậu thật sự muốn làm quá đáng như vậy?”

Bà cụ Cố gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, lạnh lùng nói.

“Rốt cuộc tôi quá đáng đến mức nào, không phải trước đây các người đã từng thấy sao?”

Long Thiên nghe vậy liền nói bằng vẻ mặt châm biếm. Đám người này thật nực cười, nhớ tới ban đầu, lúc bọn họ cướp dự án do Cố Tuyết Cầm ký cho Cố Hiểu Huy, sao không cảm thấy quá đáng?

“Cố Tuyết Cầm, cô cũng có quan điểm như vậy, cần chúng tôi quỳ xuống xin lỗi sao?

Thấy Long Thiên Tiếu cứng đầu cố chấp, bà cụ Cố lại nhìn về phía Cố Tuyết Cầm. Lúc này, đám người nhà họ Cố im lặng như tờ, so với vẻ ồn ào trước đó thì bây giờ thành thật hơn rất nhiều.

“Bà, con người ta làm việc, nhất ngôn cửu đỉnh, nói một là một, bây giờ nói những lời này, bà không cảm thấy nực cười sao? Muốn nói quá đáng, sao chồng tôi có thể quá đáng hơn bà chứ. Dự án hợp tác với nhà họ Tần, là do tôi cố gắng ký được, bà không nói không rằng, cướp về cho cháu trai của bà. Đây không phải quá đáng thì là cái gì?”

Cố Tuyết Cầm lạnh lùng nói, nhiều năm trôi qua, cô đã sớm quen với miệng lưỡi của bọn họ.

“Nếu bà đã bên trọng bên khinh đến mức đó, vậy tại sao tôi không thể quá đáng?”

Cố Tuyết Cầm lại bổ sung thêm một câu, những lời này khiến bà cụ Cố á khẩu không trả lời được. Đám người nhà họ Cố cũng không dám nói chuyện.

“Nếu chúng tôi không quỳ xuống xin lỗi, cô có thể làm gì chứ?”

Bà cụ Cố nói bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Chuyện này rất dễ xử lý, trong mọi ngành nghề ở thành phố Lâm Giang, nhà họ Tần chúng tôi đều có liên quan. Anh Long và ông chủ của chúng tôi cũng coi như là có chút giao tình, chuyện ở đây, tôi sẽ chuyển lời với ông chủ. Tôi nghĩ, nếu nhà họ Tần và các người đụng độ nhau, sau này ở thành phố Lâm Giang, sợ rằng cuộc sống của các người sẽ rất khó khăn đó”.

Lúc này, Triệu Đại Phú lên tiếng nói chuyện. Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm quan hệ như thế nào, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được. Những lời anh ta nói hoàn toàn có thể thực hiện.

Anh ta tin rằng, chỉ cần Long Thiên Tiếu muốn, Tần Viễn Lâm nhất định sẽ sẵn lòng giúp Long Thiên Tiếu đánh đổ nhà họ Cố.

Hơn nữa, đến lúc đó, những ngày tháng sau này của nhà họ Cố không phải là vấn đề khó khăn hay không nữa, mà là có thể tồn tại được hay không.

Nhà họ Tần là gia tộc như thế nào, thật sự muốn đối nghịch với nhà họ Cố, hiển nhiên sẽ không chừa lại một con đường sống cho nhà bọn họ.

Đám người nhà họ Cố vừa nghe thấy vậy, nhất thời có chút hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau, nhỏ giọng bàn bạc.

Nhất là câu “Anh Long và ông chủ của chúng tôi cũng coi như là có chút giao tình”, có ý gì, tên phế vật này có quan hệ với Tần Viễn Lâm? Sao có thể, rõ ràng chỉ là một kẻ vô dụng, Tần Viễn Lâm có thể nhìn trúng một kẻ như vậy sao? Trong lòng đám người cảm thấy khó hiểu.

“Giám đốc Triệu, cậu có chắc là ông chủ của cậu sẵn lòng vì một kẻ vô tích sự mà trở mặt với chúng tôi không?”

Sau khi suy nghĩ một chút, bà cụ Cố lại nhìn về phía Triệu Đại Phú, hỏi.

Bà ta không tài nào hiểu nổi, rõ ràng chỉ là một kẻ ăn bám, tại sao Triệu Đại Phú lại đối xử kính trọng với cậu ta như thế. Thậm chí cả Chân Phàm, còn có Trần Hướng Thiên cũng đối xử với Long Thiên Tiếu như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Bà cụ Cố, xin hãy chú ý lời nói. Cái gì gọi là kẻ vô tích sự, anh Long là bạn thân của ông chủ tôi, bà nói bạn của ông chủ tôi như thế, bà cảm thấy vậy hợp lý sao?”

Triệu Đại Phú nghe xong, vô cùng khinh bỉ nói, nhà họ Cố này quả thực là một lũ ngu xuẩn.

Long Thiên Tiếu là kẻ vô tích sự? Đùa gì vậy? Nhà họ Cố này thật sự là có mắt như mù, trong nhà mình có một vị thần lớn như thế, vậy mà lại coi thành một kẻ vô tích sự?

Thấy những căn nhà kia của Long Thiên Tiếu, anh ta liền biết, thật ra Long Thiên Tiếu còn là một ông Phật lớn hơn cả Tần Viễn Lâm. Cho nên, nói Tần Viễn Lâm là bạn thân của Long Thiên Tiếu, như vậy cũng không hợp lý.

Trên thực tế, cho dù là Tần Viễn Lâm, khi đứng trước Long Thiên Tiếu, không có gì ngoài sự kính nể.

“Lẽ nào cậu Triệu thật sự có ý định nhúng tay vào chuyện ngày hôm nay?”

Bà cụ Cố hỏi.

“Không phải nhúng tay, là giúp đỡ một chút mà thôi. Chỉ cần anh Long có lời, hoặc tôi cảm thấy anh Long phải chịu ấm ức, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ, đến lúc đó, ông ấy làm như thế nào, tôi cũng không tiện nói”.

Triệu Đại Phú lại thản nhiên nói.

“Bà cụ Cố, nói lời phải giữ lấy lời. Tôi cũng biết một chút về chuyện ở đây, nếu bà đã nói cậu Long có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi, gia đình bà sẽ khấu đầu tạ lỗi, vậy làm đi!”

Lúc này, Trần Hướng Thiên lên tiếng nói chuyện. Chân Phàm đứng ở bên cạnh, nghe thấy lời này cũng khẽ gật đầu.

“Sao, quyết định chưa? Tôi không nhiều lời, bởi vì những gì nên nói, giám đốc Triệu đã nói thay tôi rồi. Bà phải tin rằng, một kẻ vô tích sự như tôi, chuyện điên rồ nào cũng có thể làm ra”.

Long Thiên Tiếu cười nói. Bà cụ Cố nghe thấy vậy, chỉ cắn răng chịu đựng, trong lòng bắt đầu do dự.

“Tôi cho bà 10 giây để suy nghĩ”.

Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, sau đó nói.

“Bà, hay là xin lỗi đi!”

“Đắc tội tới nhà họ Tần, chúng ta sẽ rất thảm”.

“Đúng vậy, đúng vậy, hay là cứ theo thỏa thuận ban đầu, xin lỗi đi!”

Bà cụ Cố vẫn còn đang lưỡng lự phân vân, đám người ở phía sau đã đứng ngồi không yên rồi. Thịnh suy của nhà họ Cố liên quan đến vinh hoa phú quý của bọn họ, rời khỏi nhà họ Cố, những ngày tháng tốt lành của bọn họ sẽ đến lúc kết thúc.

“Còn 3 giây”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Xin lỗi, quỳ xuống hết cho tôi”.

Bà cụ Cố nghiến răng nghiến lợi hét lên, đám người sau lưng nghe thấy vậy lần lượt quỳ xuống.

“Tôi bằng này tuổi đầu rồi, không cần quỳ xuống chứ, tôi xin lỗi cậu, xin lỗi Cố Tuyết Cầm, là chúng tôi đã hiểu lầm hai người. Các người không biển thủ tiền của nhà họ Cố”.

Bà cụ Cố nghiến răng nói.

“Bà không quỳ, là bởi vì tôi nể tình bà là bà nội của Tuyết Cầm, bà và cô ấy có quan hệ máu mủ. Giữa hai người chỉ có quan hệ máu mủ, không có quan hệ tình thân”.

Long Thiên Tiếu nhìn vào bà cụ Cố, lạnh lùng nói. Bà ta nghe thấy vậy, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

Kể từ khi nắm quyền điều hành nhà họ Cố, bà ta chưa bao giờ bị người khác ép buộc như ngày hôm nay, lúc này đây, bà cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc.

“Bên phía nhà họ Tần, chỉ đích danh muốn cháu tiếp quản dự án hợp tác giữa hai nhà, bà muốn cháu một lần nữa phụ trách dự án này”.

Bà ta nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, lạnh lùng nói. Sự việc đã đến nước này, bà ta chỉ có thể nín nhịn, dự án hợp tác với nhà họ Tần, không phải quỳ xuống, xin lỗi là có thể giải quyết.

Hôm nay bọn họ tới đây, suy cho cùng cũng là để giải quyết vấn đề hợp tác với nhà họ Tần.

“Tiếp quản dự án có thể, nhưng thành ý của bà là gì vậy? Lẽ nào vợ tôi là người vẫy tay một cái là đến, hất tay một cái là đi sao?”

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Thành ý, thành ý gì? Cậu còn muốn thành ý gì nữa?”

Bà cụ Cố nghe thấy vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, hỏi. Vô số người nhà họ Cố muốn dự án này, bây giờ bà ta giao nó cho Cố Tuyết Cầm, bà ta lại còn phải bày tỏ thành ý? Ý Long Thiên Tiếu là muốn bà ta cầu xin Cố Tuyết Cầm tiếp quản dự án báu bở này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK