Nghe được lời nói của đám người, cuối cùng bác gái cũng lên tiếng nói.
Nghe thấy vậy, đám người cũng kinh ngạc, ăn cá nướng liền thành ra thế này, quả thực là bởi vì cá nướng quá ngon chứ không phải là cá nướng quá khó ăn?
“Bái gái, bác không đùa chúng tôi chứ? Tôi thấy vẻ mặt của bác, dường như rất đau khổ”.
“Đúng đó đúng đó, bác cường điệu hóa quá, có ngon đi chăng nữa cũng không đến nỗi thế chứ?”
“Đúng đúng đúng, cũng khoa trương quá”.
Đám người vẫn có chút nghi ngờ.
“Mọi người có thể thử”.
Nghe thấy vậy, bác gái chỉ nói.
Thẩy cảnh tượng này, Sở Uyển Tình cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự ngon như vậy à?
Nghe thấy lời nói của bác gái, đám người cũng lần lượt lên thử món cá do Long Thiên Tiếu nướng, dù sao, bác gái bày ra vẻ mặt này cũng khiến mọi người tò mò.
Một nhóm người, bao gồm Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh, cũng đi tới nếm thử.
Thịt cá nướng vào miệng, mọi người dụng tâm thưởng thức, khi nếm được hương vị đó, mọi người đều nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng để hiểu được mùi vị của món ăn.
Gần như cùng lúc, hiện trường rơi vào im lặng.
Thấy cảnh tượng này, Sở Uyển Tình cũng sửng sốt, bọn họ chẳng qua chỉ đang ăn cá nướng, vẻ mặt có cần say sưa như vậy không, có cần hưởng thụ như vậy không, có mỗi món cá nướng, còn có thể làm ngon đến đâu? Trong lòng Sở Uyển Tình hoài nghi.
“Thế nào”.
Sở Uyển Tình thiếu kiên nhẫn, hỏi.
“Một từ, tuyệt!”
“Hai từ, rất tuyệt!”
“Ba từ, vô cùng tuyệt!”
“Đám người liên tiếp nói, người không biết chuyện còn cho rằng bọn họ học thuộc lời thoại từ trước.
“Tuyệt có ý gì? Ngon là ngon, không ngon là không ngon”.
Sở Uyển Tình có chút khó hiểu nói.
“Mùi vị quá tuyệt vời, tôi cảm thấy đây không phải là cá nướng mà là nhân sinh, là cuộc đời. Ăn một miếng cá nướng, tôi liền nhớ lại những ngày tháng vất vả ở bên ngoài, quân chưa thắng đã từ trần, anh hùng nhớ đến lệ tràn thấm khăn”.
Một người đàn ông to béo lau nước mắt nơi khóe mắt, cúi đầu rơi lệ, bộ dạng rất xúc động.
“Uh uh!”
Thấy vậy, Sở Uyển Tình ngây ngẩn cả người, không phải chỉ là cá nướng thôi sao? Cường điệu hóa vậy?
“Ăn một miếng cá nướng, dường như được trở lại tuổi trẻ. Năm đó cô ấy 17 tuổi, tôi 19 tuổi, cô ấy ngoái đầu lại mỉm cười, cả thanh xuân của tôi từ đó có liên quan tới cô ấy. Cô ấy thích ăn cá nướng nhất, nếu cô ấy có thể ăn được miếng cá nướng như này, chúng tôi có khả năng sẽ đi được đến cuối con đường”.
Một chàng thanh niên trẻ khóc rung rức, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Uh uh!”
Sở Uyển Tình hoàn toàn ngây ngốc, đây là cá nướng, người anh em, ăn một miếng cá nướng, có cần thiết như vậy không? Thậm chí Sở Uyển Tình còn hoài nghi, người này là diễn viên do Long Thiên Tiếu bỏ tiền ra mời về, người nào người nấy diễn quá đạt, một đám diễn viên.
“Bên ngoài thơm ngon giòn rụm, bên trong lại mềm ngọt, mùi thơm của thịt cá bao trùm khắp miệng, quả thực quá tuyệt vời. Loại cảm giác này, mùi vị đồ ăn bình thường trong nhân gian không có được. Chỉ trên trời mới có món cá nướng này”.
Lại có một người phụ nữ trung niên nói, bà ta nhắm mắt lại, có chút phấn khích.
Nghe xong, Sở Uyển Tình vẫn cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi, thực sự ngon đến thế sao?
Long Thiên Tiếu ở một bên cũng cười khổ, chỉ là cá nướng mà thôi, có cần thiết khoa trương vậy không? Anh chưa bao giờ cảm thấy tài nấu nướng của mình có thể đạt tới trình độ cao siêu như vậy, ngon là ngon, cũng chỉ giới hạn ở ngon thôi, không liên gì đến nhân sinh, cũng không liên quan gì đến thanh xuân.
“Thật sự ngon đến thế sao? Mọi người thành thật trả lời tôi đi”.
Sở Uyển Tình lại hỏi.
“Ngon, rất ngon”.
“Đúng, tôi chưa bao giờ được ăn món cá nướng ngon như vậy”.
“Quá giỏi, tay nghề này thậm chí còn vượt qua cả đầu bếp hàng đầu”.
Sau khi trở lại trạng thái bình thường, đám người ào ào đáp.
“Ha ha ha, cô Sở, sau khi nếm thử, tôi cảm thấy món cá nướng này thực sự rất ngon. Dĩ nhiên tài nghệ của cô Sở cũng không tệ, nhưng so với cậu Long, vẫn còn khoảng cách”.
Lúc này, Tần Viễn Lâm cười lớn nói.
“Chị Uyển Tình đừng nản lòng, ông chú kì quái làm gì cũng không được, nhưng nấu ăn ngon số một, lần này chị đụng vào nòng súng rồi”.
Tần Tiểu Manh cũng lên tiếng an ủi.
“Tiểu Giai Giai, cô cũng cảm thấy anh ta làm ngon hơn tôi hả?”
Nghe thấy vậy, Sở Uyển Tình thất vọng nhìn về phía Lương Giai, hỏi.
“Chị muốn nghe lời nói dối hay là lời nói thật?”
Lương Giai hỏi.
“Đương nhiên là lời nói thật rồi”.
Sở Uyển Tình buồn rười rượi nói.
“Anh rể làm ngon hơn”.
Lương Giai thẳng thắn nói. Nghe được lời này, Sở Uyển Tình đột nhiên cảm thấy trống rỗng, trong lòng dâng lên cảm giác hụt hẫng.
“Haizz, tôi khổ quá mà, thật sự ngon như vậy sao?”
Sở Uyển Tình thở dài một hơi, sau đó nói, nói xong, cô gắp một ít cá do Long Thiên Tiếu nướng lên nếm thử. Chỉ là vừa cho vào miệng, vẻ mặt của cô liền thay đổi.
“Woa, mùi vị này sao vậy? Hoàn toàn không giống như tôi nướng!”
Sở Uyển Tình khẽ kinh hô. Nghe được lời này, đám thuộc hạ do Tần Viễn Lâm dẫn đến nhất thời nhảy nhót tung tăng, không ngờ hôm nay ra ngoài, không chỉ có đồ ăn mà còn có tiền mang về, bọn họ đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
“Cảm ơn anh Long, anh Long quả thực quá tốt”.
“Anh Long đúng là anh Long, hiền lành, rộng lượng, hào phóng”.