Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em thì có thể nhận xét cái gì chứ, bớt nói nhảm đi. Lấy tấm bảng ở cửa qua đây, đợi anh ta viết xong, em đối chiếu là được”.

Bách Lý Vô Cầu nghe vậy liền trừng mắt nhìn Tiểu Nhị, cạn lời nói. Nghe thấy lời của Bách Lý Vô Cầu, Tiểu Nhị ngoan ngoãn đi lấy tấm bảng vỡ ở cửa tới.

Mặc dù tấm bảng vỡ tan tành, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ bên trên, một mảnh vỡ trong đó, vừa hay có một chữ hoàn chỉnh.

“Bắt đầu đi!”

Bách Lý Vô Cầu nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, anh đi về phía Tiểu Nhị, nhìn chữ trong tay cậu ta, sau khi xem xét hồi lâu mới quay trở lại bàn.

Chỉ thấy cây bút trong tay anh rơi trên tờ giấy trắng, cùng với động tác của anh, trên tờ giấy trắng bắt đầu xuất hiện từng nét chữ, mọi người nhìn đến say sưa mê mẩn.

Long Thiên Tiếu viết liền một mạch, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành ba chữ.

Chỉ là lúc này, đám người đều lâm vào trạng thái trầm mặc, đợi Long Thiên Tiếu viết xong, bọn họ không nói một lời. Long Thiên Tiếu cảm nhận được bầu không khí quỷ dị này, anh có chút ngạc nhiên.

“Sao, tôi viết được chứ?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Rất giống”.

Tiểu Nhị vô cùng thẳng thắn, đối với cậu ta, chữ mà Long Thiên Tiếu viết rất giống chữ trên tấm bảng.

“Cậu Long đang viết phỏng theo sao?”

Lúc này, Lục Huyền Cơ mới sực tỉnh lại, đi tới trước chữ, so sánh trước sau, ông ta quan sát hồi lâu mới hỏi.

“Ừm, là viết phỏng theo”.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ mỉm cười nói.

“Trước đây cậu Long đã từng viết phỏng theo chữ của ông cụ Vương Thạch Chi chưa?”

Lục Huyền Cơ lại hỏi.

“Chưa từng. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chữ của ông ta, tôi chỉ biết một chút về thư pháp, tôi không biết bây giờ mấy chữ này viết trông như thế nào?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ có thể thành thật trả lời.

“Bốp bốp bốp!”

Lục Huyền Cơ nghe xong, ông ta không khỏi vỗ tay tán thưởng Long Thiên Tiếu.

Thấy mấy chữ trước mắt, Cố Tuyết Cầm cũng nhìn đến say mê, cô vốn cho rằng Long Thiên Tiếu sẽ viết rất xấu, chữ của Vương Thạch Chi là tác phẩm của bậc thầy, muốn mô phỏng, vốn dĩ rất khó.

“Cảm giác không sai biệt lắm, quả nhiên là thật giả lẫn lộn”.

Cố Tuyết Cầm vô cùng cảm khái nói, mặc dù là viết phỏng theo, nhưng cũng có thể nhìn ra, kỹ năng của Long Thiên Tiếu không hề tệ một chút nào. Chữ mà Vương Thạch Chi có tiếng là khó mô phỏng theo, Long Thiên Tiếu có thể mô phỏng được đến trình độ này, đã khiến cô quá kinh ngạc rồi.

Mặc dù không phải là chuyên gia, cũng không có nghiên cứu gì về thư pháp. Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, Long Thiên Tiếu viết chữ rất đẹp, thậm chí đối với cô mà nói, chữ anh viết rất rất đẹp.

“Không phải là thật giả lẫn lộn, theo tôi, chữ cậu Long viết, mặc dù là mô phỏng theo chữ của ông cụ Vương, nhưng nó cho tôi cảm giác đẹp hơn chữ của ông cụ Vương viết”.

Lục Huyền Cơ bùi ngùi nói, ông ta là người có nghiên cứu về thư pháp, tuy chỉ có ba chữ nhưng ông ta có thể nhìn ra, chữ mà Long Thiên Tiếu viết, ngoài giống ra, còn có một loại thần thái riêng.

“Đẹp hơn cả Vương Thạch Chi sao?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, khẽ hô lên, điều này quá cường điệu rồi? Cô không có nghiên cứu gì về thư pháp, cô chỉ cảm thấy nét chữ do Long Thiên Tiếu viết rất đẹp, so với chữ Vương Thạch Chi viết, cũng rất giống, chỉ có thế thôi.

Lời này của Lục Huyền Cơ, cô vừa nghe liền cảm thấy khuếch đại, một người học sơ qua sao trình độ thư pháp lại cao như vậy, lẽ nào nói, đây chính là thiên tài trong truyền thuyết sao?

Lúc này, Bách Lý Vô Cầu ở một bên không nói chuyện, mà chỉ yên lặng đứng ở đó, dường như đang suy nghĩ điều gì vậy.

“Không có khoa trương như thế”.

Long Thiên Tiếu đặt bút trong tay xuống, nhàn nhạt nói. Nói gì thì nói anh cũng chỉ là dân nghiệp dư, nói chữ của anh có thể đuổi kịp Vương Thạch Chi, thậm chí vượt qua ông ta, chính anh cũng không tin.

“Cậu Bách Lý cảm thấy như thế nào?”

Lúc này, Lục Huyền Cơ nhìn về phía Bách Lý Vô Cầu, hỏi, bản thân ông ta đã từng nghiên cứu về thư pháp, nhưng sợ rằng sự hiểu biết của Bách Lý Vô Cầu còn sâu hơn ông ta, trông bộ dạng của Bách Lý Vô Cầu, chắc là cũng có thể nhìn ra sự phi thường trong đó.

“Cậu Bách Lý?”

Thấy Bách Lý Vô Cầu không đáp lại, Lục Huyền Cơ gọi lại một lần nữa.

“Khụ khụ ông nói cái gì?”

Bách Lý Vô Cầu định thần lại, ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ nói.

“Tôi hỏi cậu Bách Lý cảm thấy chữ cậu Long viết như thế nào?”

Lục Huyền Cơ hỏi.

“Cũng được, tàm tạm!”

Bách Lý Vô Cầu miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn ở trên những nét chữ, dường như đang thưởng thức, nhưng lại có vẻ là nhìn trộm.



“Vậy được coi là đạt yêu cầu rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người bình thường không biết Bách Lý Vô Cầu lắm chuyện đến cỡ nào.

“Lần này tôi bỏ qua, đây là tôi nể tình bằng hữu nhiều năm của chúng ta. Nhớ kỹ sau này đến Đế Đô, giúp tôi lấy mấy bức thư pháp từ chỗ ông cụ Vương, như vậy, chuyện này mới coi như là hoàn toàn kết thúc”.

Bách Lý Vô Cầu nói bằng bộ dạng khoan hồng độ lượng, nhưng nhìn qua ít nhiều có chút giả tạo.

Nghe được lời này, Lục Huyền Cơ ở bên cạnh có chút chấn động, Bách Lý Vô Cầu quen biết nhân vật lớn như Vương Thạch Chi, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng nghe cách Bách Lý Vô Cầu nói, ông ta cảm thấy rằng trước mặt Vương Thạch Chi, lời Long Thiên Tiếu còn có trọng lượng hơn, điều này có nghĩa là thân phận của Long Thiên Tiếu còn kinh khủng hơn cả Bách Lý Vô Cầu.

Ông ta cũng biết một chút về Bách Lý Vô Cầu, anh ta là một bác sĩ nổi tiếng khi tuổi vẫn còn trẻ, người ta đồn rằng anh ta có tính cách kỳ quái, làm việc không theo thông lệ, y thuật cao siêu, có khả năng cải tử hoàn sinh.

Hiện tại xem ra, vị bác sĩ thiên tài Bách Lý này còn đáng sợ hơn lời đồn, ít nhất anh ta có thuật hạ độc, người đời không mấy ai biết.

“Vậy bây giờ bọn họ có thể đi được chưa?”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Bách Lý Vô Cầu, hỏi.

“Nhị Hằng Tử, thả cô bé đó ra, mau lên. Sau đó xuống núi tìm người sửa cửa, bảo người ta lên sửa lại cánh cửa này”.

Bách Lý Vô Cầu khẽ cau mày, dặn dò Tiểu Nhị. Tiểu Nhị đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà, không lâu sau, cậu ta liền dẫn Lục Thanh Dao ra ngoài.

“Thầy”.

Lục Thanh Dao nhìn thấy Long Thiên Tiếu, cô bé khẽ cúi đầu nói.

“Thanh Dao chào cô ạ”.

Lục Thanh Dao lại nói, mặc dù Long Thiên Tiếu không hứa sẽ thu nhận cô bé, nhưng cô cảm thấy rằng mình nên gọi Cố Tuyết Cầm là cô, chắc bọn họ cũng không để tâm.

“Chào em”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng lên, sau đó nói. Ở nơi công cộng như vậy mà thừa nhận quan hệ với Long Thiên Tiếu, cô cảm thấy có chút mất tự nhiên.

“Được rồi được rồi, không có chuyện gì nữa thì về đi!”

Lúc này, Bách Lý Vô Cầu có chút thiếu kiên nhẫn nói, đột nhiên hạ lệnh đuổi khách, đám người đều sững sờ.

“Nhìn gì mà nhìn, kêu các người về, các người sẽ không ở đây ăn trưa luôn đấy chứ?”

Bách Lý Vô Cầu có chút cạn lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK