Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, Lâm Hi có trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cô không biết tại sao mình lại nói ra lời như vậy.

Cô thua rồi, cô thua gì? Chính cô cũng không biết.

Cô chỉ đứng ở đó, chờ thời gian trôi qua từng chút một.

Long Thiên Tiếu lái xe rất nhanh, đèn cảnh báo trên xe anh nhấp nháy liên hồi, trong đêm mưa, các phương tiện trên đường cao tốc đều tự giác nhường đường cho anh.

"Xe gì vậy? Nhanh thế, đang lái máy bay sao?"

"Ôi mẹ ơi, tốc độ ít nhất là 180km/h đó".

"Trên chiếc Rolls-Royce này còn có đèn cảnh báo, chắc là mấy ông lớn nhà nước đang đi làm nhiệm vụ!"

Thấy chiếc Roll-Royce chạy ngang qua, các tài xế nhường đường đều rất ngạc nhiên, trong đêm mưa gió như vậy mà có thể lái xe nhanh như thế, không muốn sống nữa sao?

Long Thiên Tiếu điều khiển xe, tốc độ không ngừng tăng lên, bởi vì có đèn cảnh báo trên nóc xe, cho nên trên đường không có ai chắn anh, sau khi ra khỏi thành phố, dòng xe ít hơn rất nhiều, Long Thiên Tiếu đã lái bằng tốc độ nhanh nhất hướng về phía mục tiêu ngoài Tây Thành.

Thành phố Lâm Giang, trong hội sở y tế sang trọng nhà họ Vương.

Vương Tùng Lâm và Thái Thắng Mai đã có thể xuống giường đi lại, lúc này, Thái Thắng Mai đang ngồi, nhưng Vương Tùng Lâm lại đi đi lại lại trong phòng, bộ dạng trông rất lo lắng.

"Ông lo lắng suông có ích gì?"

Thấy Vương Tùng Lâm đi đi lại lại chóng hết cả mặt, Thái Thắng Mai tức giận nói.

"Con mẹ nó, hắn nhận nhiệm vụ thì nhận nhiệm vụ, tại sao phải lên giọng phách lối như vậy?"

Vương Tùng Lâm chửi ầm lên.

"Sợ gì, cũng không có ai biết rằng chúng ta đã làm chuyện đó".

Nghe thấy vậy, Thái Thắng Mai nói bằng vẻ mặt bất cần.

"Bà đúng thật là không biết tốt xấu, thành phố Lâm GIang, có hai gia tộc giống như nhà họ Vương chúng ta, chúng ta có năng lực tìm sát thủ ở trên diễn đàn đó, lẽ nào gia tộc khác không thể sao? Nếu gia tộc khác có bản lĩnh đó, lẽ nào không thể tìm ra manh mối thông qua các con đường khác nhau hả? Hơn nữa, thành phố Lâm Giang còn có nhà họ Tần độc đắc, năng lực của gia tộc này còn lớn hơn cả ba gia tộc chúng ta".

Vương Tùng Lâm giải thích.

"Cho dù bọn họ biết thì cũng đã sao? Bọn họ cũng đã từng làm chuyện như vậy".

Nghe thấy vậy, Thái Thắng Mai vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Sao giống nhau được, điều này đang xúc phạm dư luận, có hiểu không, kẻ điên đó, bà xem hắn ta nói những gì, hắn ta còn dám đăng video, hắn ta khiêu chiến cả Đại Hạ, còn có chiến khu Nam Cảnh, bà cho rằng các bên lợi ích liên quan sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn ta sao? Nếu hắn ta bị giữ lại, chúng ta coi như xong đời rồi".

Vương Tùng Lâm nói bằng vẻ mặt suy sụp.

Cũng vào lúc này, Lão Nghê bước vào, có chút vội vàng.

"Lão Nghê, có chuyện gì?"

Thấy thế, Vương Tùng Lâm hỏi.

"Phía cậu chủ hỏi chuyện bên này, hỏi vụ án mạng xảy ra vào ngày hôm qua có liên quan đến tên sát thủ mà chúng ta mời không?"

Lúc này, Lão Nghê nói.

"Ông trả lời thế nào?"

"Tôi vẫn chưa trả lời, tôi nói là mình không biết rõ nội tình".

Lão Nghê nói.

"Rất tốt, cứ trả lời như vậy là được, chuyện này đã trở nên vô cùng rắc rối, một khi bị vỡ lở, chúng ta coi như xong đời".

Vương Tùng Lâm lo lắng nói, xảy ra chuyện như thế, đừng nói bản thân ông ta không thể bảo vệ được mình, cho dù là nhà họ Vương cũng chưa chắc đồng ý ra mặt bảo vệ ông ta.

"Cái đó, ông có cách nào liên lạc với kẻ điên đó không, kêu hắn ta đừng có mà phát điên lên nữa, hắn ta chết ở đây cũng không sao, đừng có mà liên lụy đến chúng ta!"

Vương Tùng Lâm suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nói.

"Thật sự rất khó để liên lạc với hắn ta, thông tin giữa chủ thuê và sát thủ vốn dĩ được bảo mật".

Lão Nghê vô cùng khó xử nói.

"Được bảo mật, vậy thì không phải xong rồi sao, mọi người không biết, người khác cũng không biết".

Thái Thắng Mai lại chõ mồm vào.

"Bà là cái ngữ đàn bà không biết tốt xấu, chết đến nơi rồi mà còn không biết, phụ nữ đúng là cái đồ tóc dài não ngắn".

Vương Tùng Lâm lập tức quát mắng. Nghe thấy thế, Thái Thắng Mai chỉ nheo miệng lại, bày ra bộ dạng thờ ơ.

"Trước tiên xem tình tình như thế nào đã, bây giờ hoảng sợ cũng không có tác dụng gì, coi như chúng ta không biết gì hết!"

Vương Tùng Lâm khẽ thở dài một hơi rồi mới nói.

"Cũng chỉ có thể như vậy".

Lão Nghê nói.

Khoảng một giờ sau khi rời khỏi thành phố, xe của Long Thiên Tiếu đang đi trong một khu rừng rộng lớn ở ngoại ô Tây Thành, đến khi không còn đường nữa, Long Thiên mới dừng xe ở cuối đường.

Cách thành phố Lâm Giang hơn 200 km về phía Tây đó chính là dải đất tuyến đầu Nam Cảnh, vùng lân cận chỉ có vài hộ gia đình sống rải rác, cũng không có thành phố lớn. Cuối con đường là một khu rừng tối đen dài vô tận.

Trận mưa lớn trong đêm tối cuối cùng cũng tạnh, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện một vầng sáng từ mặt trăng, miễn cưỡng đủ để đi bộ trong rừng.

Sau khi dừng xe, Long Thiên Tiếu cũng không vội xuống xe, anh mở cửa xe ra trước, thiết bị trong tay hiển thị anh đang cách mục tiêu không xa lắm, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi anh mới xuống xe, đi bộ vào cánh rừng vô tận.

Cây cối trong rừng rất cao, nhưng ánh trăng vẫn có thể chiếu rọi sau cơn mưa. Trong rừng sâu, trên vách đá từ điểm núi cao, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của ai đó.

"Lão Hạ, ông nói xem, tại sao Nam Cảnh chúng ta lại có quy tắc như vậy? Ở nơi khỉ ho cò gáy này, tại sao chúng ta phải phòng ngự luân phiên hàng ngày chứ? Hơn nữa, chúng ta là tiểu phân đội đặc chủng phòng không không quân, tại sao lại kêu chúng ta đến đây canh giữ?"

Đinh n nấp trên vách núi, thấp giọng nói với Lão Hạ ở bên cạnh.

"Căn cứ vào tình báo không đáng tin, mục tiêu chúng ta theo dõi một tháng qua, tối nay sẽ xuất hiện ở đây".

Lão Hạ lạnh giọng đáp.

"Tình báo không đáng tin? Tình báo không đáng tin, chúng ta còn đến để làm gì?"

Nghe thấy vậy, Đinh n cạn lời nói.

"Cậu nhóc, không đáng tin không có nghĩa là không có khả năng. Cần cù sẽ cho thu hoạch, nói không chừng tối nay mục tiêu sẽ xuất hiện đó, mặc dù thông tin không thể chuẩn xác, nhưng chúng ta nên làm gì vẫn phải làm cái đó đúng không?"

Lúc này, một người đàn ông trung niên khác nói, người đàn ông này họ Chúc, tuổi cũng xấp xỉ Hạ Chiến, ở trong tiểu đội, mọi người đều gọi ông ta là lão Chúc.

"Ông và Lão Hạ mặc chung quần à, cách nghĩ giống nhau thế".

Đinh n không vui nói.

"Chắc mọi người đều đã nghe nói về chuyện xảy ra ở Tây Thành thành phố Lâm Giang ngày hôm qua, cấp trên kêu chúng ta chú ý tới mục tiêu đó".

Lúc này, Hạ Chiến nói, giọng điệu của ông ta có chút nghiêm trọng.

"Không phải nói đó là sát thủ người nước ngoài à? Hắn ta không thể đến nơi khỉ ho cò gáy này đó chứ?"

Đinh n nói.

"Khó nói, ngộ nhỡ đến thật thì sao?"

Nghe thấy vậy, Hạ Chiến đáp.

"Đến rồi, chúng ta tiện tay xử lý".

Đinh n vô cùng tự tin nói.

"Tên nhóc cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, đó là sát thủ của liên minh sát thủ, sức mạnh rất kinh khủng, chúng ta không nhất định là đối thủ của hắn ta".

Nghe thấy vậy, Lão Chúc lắc lắc đầu, có chút không xác định nói.

"Tút tút!"

Cũng vào đúng lúc này, thiết bị liên lạc trên người Hạ Chiến vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK