Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dì Trương, đều do dì Trương dạy em”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngô.

“Được rồi, được rồi, dì Trương dạy thì dì Trương dạy, cái tốt không học, cái xấu thì học nhanh lắm”.

Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời.

“Vậy em ngủ ở đâu?”

Long Tiểu Tịch vén áo mình lên, lộ ra chiếc bụng nhỏ, hỏi.

“Ngủ trên chiếc giường nhỏ của em, hoặc là đến chỗ chị ngủ cũng được”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Thế em ngủ một mình vậy, tối mai em ngủ với chị”.

Long Tiểu Tịch nằm trên chiếc giường nhỏ, cô bé sờ vào chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, có chút thất vọng nói.

“Em đắp chăn vào, để lộ bụng làm gì?”

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Tiểu Tịch nằm trên giường, hỏi.

“Em biết rồi”.

Long Tiểu Tịch xoay người, vội vàng đắp chăn lên. Cố Tuyết Cầm thấy vậy, lại giúp cô bé đắp chăn, đắp kín rồi mới tắt đèn rời đi.

“Haizz, người lớn thật sự không để cho trẻ nhỏ bớt lo mà”.

Cố Tuyết Cầm đang chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cằn nhằn, nghe vậy, cô lảo đảo suýt ngã xuống đất.

Sao trẻ con ngày nay trưởng thành sớm vậy, sao cái gì cũng biết thế?

Mới có 5-6 tuổi, đã biết lao tâm khổ tứ về chuyện của người lớn rồi?

Lúc cô ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Long Thiên Tiếu từ bên ngoài trở về, cô suýt chút nữa đụng vào anh.

“Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài làm gì, vẫn chưa đi ngủ hả?”

Cố Tuyết Cầm tức giận nói, nhớ đến lời của Long Tiểu Tịch, khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ đỏ lên, sau đó cô liền trở về phòng của mình.

Biểu hiện của Cố Tuyết Cầm rất bất thường, Long Thiên Tiếu chắc chắn đã nhìn ra, phụ nữ thật đúng là một loài động vật kỳ lạ, anh có chút khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ vậy.

Long Thiên Tiếu rón ra rón rén bước vào phòng, Long Tiểu Tịch không có đi ra khỏi phòng với Cố Tuyết Cầm, cô bé đang nằm ngủ một mình, anh không muốn đánh thức cô bé.

“Bố, bố về làm gì?”

Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Long Tiểu Tịch, Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút cạn lời, hóa ra cô bé vẫn chưa ngủ!

“Bố có thể về làm gì chứ, bố về để ngủ!”

Long Thiên Tiếp đáp.

“Tại sao bố không ngủ ở phòng chị Tuyết Cầm?”

Long Tiểu Tịch hỏi.

“Bố muốn, nhưng người ta không muốn!”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cười khổ nói. Cô bé thật đúng là một đứa con gái ngoan, tuổi còn nhỏ mà đã biết mang lại lợi ích cho bố.

“Bố không đi, làm sao biết chị ấy không muốn, có thể người ta ngại thì sao?”

Long Tiểu Tịch lại nói.

“Con lắm chuyện quá, ngủ đi!”

Khi Long Thiên Tiếu nghe được lời này, anh có chút không nói nên lời.

“Con đang lo nghĩ cho bố đó, ok?”

Long Tiểu Tịch nói lầm bầm.

“Được rồi, một đứa trẻ ranh như con, bớt lo nghĩ đi, bố không cần con lo cho bố. Con đừng để bố phải lo cho con là được rồi!”

Long Thiên Tiếu tức giận nói.

“Vâng, vậy con ngủ đây”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy liền lật người nằm trên chiếc giường nhỏ, trực tiếp kéo chăn đắp lên người, đắp kín cả đầu, nhưng bàn chân nhỏ mũm mĩm của cô bé lại lộ ra ngoài.

Long Thiên Tiếu thấy vậy, có chút cạn lời, anh đi tới đắp lại chăn cho cô bé.



“Bố, tại sao thị lực của bố tốt thế, không bật đèn, bố cũng có thể nhìn ra con đắp chăn chưa ổn?”

Long Tiểu Tịch hỏi.

“Sao con lắm câu hỏi vậy?”

Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.

“Tại sao con không thể lắm câu hỏi?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Con có thể đừng hỏi tại sao nữa được không?”

Long Thiên Tiếu bất lực nói.

“Tại sao con không thể hỏi tại sao?”

Long Tiểu Tịch vẫn hỏi.

“Bây giờ con ngủ được chưa?”

Long Thiên Tiếu không biết trả lời kiểu gì, chỉ có thể nói.

“Được!”

Long Tiểu Tịch đáp.

“Vậy con ngủ ngay đi, không được phép mở mắt, không được phép nói chuyện, im lặng ngủ”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vâng”.

Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Long Thiên Tiếu lại ngồi trên sàn nhà, nằm xuống, anh nhắm mắt lại, hai tay đặt trên trán, dưỡng thần nghỉ ngơi.

Khoảng chừng 10 phút sau, cuối cùng cũng truyền đến tiếng hô hấp đều đều của cô gái nhỏ, có lẽ cô bé đã ngủ say.

Tối hôm qua trằn trọc muộn như vậy, hôm nay lại phải đi học, chắc cô bé cũng đã mệt.

Sau khi xác định cô gái nhỏ đã ngủ, Long Thiên Tiếu cầm điện thoại lên lướt Wechat, có một vài tin nhắn chưa được trả lời, người gửi đến là Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết, kỹ thuật viên giúp anh thu âm bài Kiss The Rain ngày hôm đó ở quán Nhất Phẩm Lâu.

“Anh Long, bây giờ anh có rảnh không?”

Cô ta gửi một tin nhắn, thấy Long Thiên Tiếu không trả lời, cô ta lại gửi tiếp tin nhắn thứ hai.

“Anh Long, nếu có thời gian, anh nói với tôi một tiếng nhé!”

Thấy dòng tin nhắn này, Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, anh nhanh chóng gõ vài chữ.

“Bây giờ tôi rảnh, có chuyện gì sao?”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Là như thế này. Rất cảm ơn anh Long ngày hôm đó đã cho tôi bản thu âm của bài hát. Anh Long tặng vợ bài hát này, tôi muốn biết câu chuyện của vợ chồng anh. Câu chuyện của anh Long và người vợ yêu dấu kết hợp với bài Kiss The Rain, chắc chắc sẽ trở thành câu chuyện tình yêu lãng mạng trên thế giới”.

Đông Phương Tuyết đáp lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ta nhiệt tình nói.

“Cũng không phải là một câu chuyện lãng mạn gì”.

Long Thiên Tiếp đáp.

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, Long Thiên Tiếu suy nghĩ một lúc, anh bắt đầu chỉnh sửa lại tin nhắn.

“5 năm trước, tôi là kẻ nghèo kiết xác, mang theo một đứa trẻ vừa mới sinh được mấy tháng trở về thành phố Lâm Giang. Tôi là một người đàn ông đã kết hôn, hơn nữa còn có một cô con gái. Cô ấy là một cô gái tài sắc vẹn toàn ở Lâm Giang, bởi vì giáo điều phong kiến bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cô ấy bị ép gả cho tôi”.

Long Thiên Tiếu chỉnh sửa xong liền gửi đi. Sau khi gửi đoạn tin nhắn này, một lúc lâu sau anh không nhận được hồi âm từ Đông Phương Tuyết, nhưng anh thấy cô ta đang chỉnh sửa tin nhắn, một lúc lâu sau vẫn không gửi qua, anh đoán rằng có lẽ cô ta cũng cảm thấy, đây không phải là một câu chuyện tình yêu lãng mạn gì cả!

“Vì lý do sức khỏe, tôi đã không đi làm trong vòng 5 năm qua. Cô ấy hẳn là rất chán ghét tôi, trên thực tế cô ấy cũng đã như vậy. Nhưng bản tính lương thiện bên trong nội tâm đã khiến cô ấy không có cách nào trơ mắt đứng nhìn, bỏ mặc bố con tôi, thậm chí còn khiến cô ấy dần dần buông bỏ sự chán ghét. Cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới này, nếu không có cô ấy, bố con tôi không thể sống được đến bây giờ”.

Long Thiên Tiếu lại soạn một tin nhắn khác rồi gửi đi.

“Điều này đối với một người phụ nữ mà nói thật không dễ dàng gì. Anh Long, chắc là anh rất biết ơn vợ mình đúng không?”

Đông Phương Tuyết gửi đến một tin nhắn.

“Không phải là biết ơn, mà là may mắn, là sự trân trọng. Tôi đã gặp được hai người phụ nữ tốt nhất trên đời”.

Long Thiên Tiếp đáp.

“Hai người phụ nữ tốt nhất? Anh Long, anh có thể kể cho tôi nghe về câu chuyện giữa anh và mẹ của đứa trẻ không?”

Đông Phương Tuyết lại dò hỏi.

“Xin lỗi, điều này thực sự không thể”.

Long Thiên Tiếu chỉ có thể trả lời đến đây, về chuyện của mẹ đứa trẻ, dính dáng đến quá nhiều thứ, thật sự không thích hợp để nhiều người biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK