Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng”.

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao chỉ đáp lại một tiếng.

“Ôi trời, kiên quyết như vậy, ông chú kỳ quái đó đã cứng lắm rồi, em còn cứng hơn. Bây giờ em vẫn ổn chứ?”

Tần Tiểu Manh khẽ hô lên, nhìn Lục Thanh Dao, dường như cô bé không có chuyện gì vậy, sắc mặt rất bình thường, nếu cô mà quỳ ba ngày bốn đêm, đoán chừng nghỉ ngơi điều dưỡng một hai tháng cũng không hồi lại!

Trong tình huống nghiêm trọng hơn, cô có thể chết ngay tại chỗ, nhưng bây giờ Lục Thanh Dao vẫn trong bộ dạng khỏe mạnh.

“Đó là bởi vì một bác sĩ thiên tài, y thuật của anh ta rất tốt”.

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao giải thích.

“Bác sĩ thiên tài? Sẽ không phải là Bách Lí Vô Cầu chứ?”

Tần Tiểu Manh hỏi.

“Đúng vậy. Thầy có lai lịch thần bí, những người thầy giao du qua lại đều là người phi thường. Anh Bách Lý đó ra tay, vết thương của em gần như lành hẳn sau vài ngày. Nếu không gặp được anh Bách Lí, em sẽ không biết trên đời này còn có y thuật thần kì như vậy”.

Lục Thanh Dao vô cùng kính phục nói, lần này đến thành phố Lâm Giang, cô quả thực đã được mở mang tầm mắt. Trước đây ông nội nói rằng, Long Thiên Tiếu là cao thủ hạng nhất, cô còn không tin, sau khi biết những gì đã xảy ra, cô mới biết bản thân kém cỏi như thế nào.

“Chậc chậc chậc, vậy được rồi, tuy nhiên, em phải gọi chị là chị cả, có hiểu không?”

Tần Tiểu Manh vô cùng cảm thán nói.

“Thầy cũng nhận chị làm học trò sao?”

Lục Thanh Dao có chút tò mò nói.

“Mặc dù không có danh là học trò, nhưng đã ở trong mối quan hệ thầy trò, nói như vậy, em có hiểu không?”

Tần Tiểu Manh ho nhẹ một tiếng, ung dung nói, bộ dạng rất nghiêm túc, Lục Thanh Dao nghe thấy vậy liền tin. Chỉ là lời này, nghe vào sao lại quái dị thế.

Không có danh thầy trò, nhưng lại ở trong mối quan hệ thầy trò, cảm giác thật thô tục!

“Thầy vẫn chưa nhận em làm học trò, thầy vẫn đang quan sát em, thầy nói rồi, muốn trở thành học trò của thầy, bây giờ em vẫn chưa có đủ tư cách”.

Lục Thanh Dao lắc lắc đầu, sau đó nói với Tần Tiểu Manh. Lúc hai người nói chuyện đã đi ra khỏi thang máy, đi tới phòng huấn luyện.

“Hà khắc như vậy sao? Nhưng, em vẫn chỉ là em dưới trướng của chị, hiểu không? Sau này em phải gọi chị là chị cả!”

Tần Tiểu Manh vô cùng cường thế nói.

“Vâng”.

Nghe vậy, Lục Thanh Dao chỉ mỉm cười, nói.

“Ừm, rất tốt, em gái nhỏ, ý thức giác ngộ của em rất cao!”

Tần Tiểu Manh rất hài lòng trước biểu hiện của Lục Thanh Dao, thậm chí có chút tán thưởng, không ngờ rằng cô em gái nhỏ này, tuổi còn nhỏ mà biết cách làm người như vậy.

“Cảm ơn chị cả”.

Lục Thanh Dao nói.

“Không biết thầy dạy chị cái gì rồi?”

Khi bước vào phòng huấn luyện độc quyền của Tần Tiểu Manh, Lục Thanh Dao tò mò hỏi.

“Uh Uh, cái này à, nói ra hơi phức tạp”.

Tần Tiểu Manh ngồi cuống, uống một ngụm nước, có chút khó nói. Chẳng lẽ nói với người khác rằng, cô học Thái Cực Quyền mà mấy cụ già tập trên đường phố sao? Thế này cũng xấu hổ quá.

Đều trách ông chú kì quái đó, rõ ràng mạnh mẽ như vậy, tại sao chỉ dạy cô Thái Cực Quyền, dạy bộ môn này có gì vui chứ, mấy ông cụ bà cụ mới luyện cái này. Tần Tiểu Manh nghĩ như vậy, cô khóc không ra nước mắt.

“Chị?”

Thấy Tần Tiểu Manh không nói chuyện, Lục Thanh Dao lại hỏi.

“Haizz!”

Tần Tiểu Manh thở dài một hơi, nghiêng góc 45 độ nhìn bầu trời, chớp chớp mắt, khóe mắt có chút ẩm ướt.

“Chị sao vậy?”

Lục Thanh Dao hỏi.

“Thật khó nói. Chị cũng không sợ mất mặt nữa. Ông chú kì quái này, quả thực có chút quá đáng, thế mà chú ấy lại dạy Thái Cực Quyền cho chị, đó chính là bộ môn mà mấy ông cụ bà cụ thường xuyên tập luyện trên đường phố. Em nói xem có tức không, thật quá đáng. Thái Cực Quyền này có lực công kích gì chứ, chẳng có tác dụng gì. Trong lòng chị có nỗi khổ mà không thể nói ra!

Tần Tiểu Manh nghiêng góc 45 độ nhìn lên bầu trời, bất đắc dĩ nói, cô đưa chai nước lên nhấp một ngụm, bộ dạng vô cùng thê lương.



“Thứ thầy dạy, chắc chắc sẽ không phải là võ công tầm thường, hay là chị thử tập vài đường cho em xem, xem em có thể nhìn ra được manh mối bên trong không”.

Nghe thấy vậy, tròng mắt của Lục Thanh Dao khẽ lay chuyển, sau đó nói.

“Vẫn là thôi đi thì hơn, mất mặt, mất mặt lắm, thứ chú ấy dạy còn không bằng những gì mấy sư phụ của chị dạy, thật là quá đáng”.

Tần Tiểu Manh thất vọng nói.

“Có một số môn võ, nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản, thậm chí không xứng tầm, nhưng trên thực tế, công lực của chúng đặc biệt kinh người. Hơn nữa, nhiều đời nay Đại Hạ chúng ta có võ công truyền thế, có vô số các môn võ kì lạ, nhiều đếm không xuể. Nói ngay như Thái Cực Quyền, nghe đồn luyện đến trình độ cao nhất, có thể lấy nhu khắc cương, bốn lạng đẩy ngàn cân”.

Lục Thanh Dao dẫn dắt từng bước, cô bé nói khiến cho Tần Tiểu Manh có chút rung động.

“Thật sự là thần kì như thế sao?”

Tần Tiểu Manh hơi ngạc nhiên nói.

“Vâng. Chị tập cho em xem đi, em cảm thấy thầy chắc chắn đã dạy chị thứ hay, chỉ là chị nhìn không ra mà thôi. Em học võ từ nhỏ, trong nhà em, ông nội là người mạnh nhất, ông chỉ bảo em rất nhiều điều, sự hiểu biết của em về võ thuật, có lẽ sẽ nhiều hơn chị một chút”.

Lục Thanh Dao nói.

“Vậy được rồi, chị tập cho em xem nhé”.

Nghe được lời nói của Lục Thanh Dao, trong lòng Tần Tiểu manh dấy lên vài phần hy vọng. Dù sao ông chú kì quái cũng mạnh như vậy, có lẽ chú ấy thực sự đã dạy cho cô năng lực chân chính, chỉ là cô không nhìn ra mà thôi?

Nói xong, sau khi cô và Lục Thanh Dao thay quần áo, bọn họ liền bước ra khỏi phòng huấn luyện đến thao trường bên ngoài, ở đó cũng có rất nhiều người đang tập luyện, bảo vệ của tập đoàn Long Đằng đều đang tập luyện ở đây.

Thấy Tần Tiểu Manh đi ra, mọi người cũng tự giác nhường chỗ cho cô, phải biết rằng, Tần Tiểu Manh có thể coi là huấn luyện viên của bọn họ, trong số đám người, thân thủ của Tần Tiểu Manh khá tốt.

“Cô chủ, cô đến rồi, hôm này cô muốn huấn luyện đám người này sao.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn đi tới.

“Triệu Tần, cơ thể anh khôi phục tốt đấy chứ?”

Tần Tiểu Manh thấy người tới, liền hỏi. Từ sau khi bị Long Thiên Tiếu đánh thương, Triệu Tần vẫn đang dưỡng thương.

“Cảm ơn cô chủ quan tâm, nếu cô chủ đến huấn luyện, để tôi triệu tập bọn họ”.

Triệu Tần vô cùng cung kính nói.

“Không phải. Các người thích làm gì thì làm đi, tôi còn có chuyện phải làm”.

Tần Tiểu Manh lắc đầu nói.

“Đúng rồi, đây là em tôi, sau này cô bé có thể tùy ý đến chỗ chúng ta, anh đánh tiếng với bọn cấp dưới nhé”.

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh nói.

“Ok, tôi hiểu rồi, có cần nói với anh Long không?”

Triệu Tần lại hỏi. Mặc dù hắn ta đang dưỡng thương, những hắn ta vẫn biết rõ khuynh hướng trong công ty, chẳng hạn như vị trí hiện tại của Long Thiên Tiếu v.v.

Trên danh nghĩa, hắn ta là cấp trên của Long Thiên Tiếu, nhưng có chút mơ hồ là, Long Thiên Tiếu và chủ tịch, cô chủ có mối quan hệ gì, vị trí lãnh đạo của hắn ta suy cho cùng chỉ là vật trang trí, Long Thiên Tiếu có phòng làm việc độc quyền, hơn nữa còn vô cùng hào hoa sang trọng, nhưng với tư cách là cấp trên, hắn ta chẳng có cái gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK