Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái trên sân đó, theo điều tra của bọn em, cô ta là con gái duy nhất của Tần Viễn Lâm- người giàu nhất thành phố Lâm Giang. Bình thường cô ta không xuất hiện trước truyền thông, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, bọn em không thể nhận ra cô ta”.

Đàn em phía sau Phương Thắng Thiên thấp giọng đáp.

“Con gái Tần Viễn Lâm? Tần Viễn Lâm có cô con gái lợi hại như vậy sao? Người của ông ta đến đây tung hoành cái gì? Từ trước đến nay, chúng ta và các thế lực trên mặt đất nước sông không phạm nước giếng, Tần Viễn Lâm muốn thống trị cả thế giới ngầm thành phố Lâm Giang sao?”

Lúc này, Phương Thắng Thiên cau mày, có chút tức giận nói, vốn dĩ mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn ta, giờ đây lại xảy ra biến cố lớn như vậy, trong lòng hắn ta rất buồn bực.

“Phía sau cô gái này nhất định có sự hướng dẫn của cao nhân, cô ta không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng lại thắng bởi võ công cao siêu. Về phần Thái Cực Quyền, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng cô ta lại học được những tinh hoa đã mất. Từ đó có thể thấy, người chỉ điểm cho cô ta là cao nhân trong số những cao nhân”.

Ông lão đứng lên nói.

“Có điều tra được thân phận của những người khác không?”

Phương Thắng Thiên lại hỏi.

“Vẫn chưa điều tra được thông tin về người phụ nữ xinh đẹp và người đàn ông đó. Thời gian có hạn, bọn em cũng không có cách nào khác. Cô bé mười bốn mười lăm tuổi đó là Lục Thanh Dao- cô chủ nhà họ Lục ở Đông Hải, là cháu gái của Lục Huyền Cơ- chủ nhà họ Lục”.

Lúc này, đàn em phía sau lại nói.

“Các người nói, tiếp theo, còn lại ba người, bọn họ sẽ cử ai ra sân?”

Phương Thắng Thiên hỏi.

“Em nghĩ chắc là người phụ nữ xinh đẹp đó”.

Đàn em phía sau nói.

“Tôi cũng nghĩ là người phụ nữ xinh đẹp đó, cô ta đã bộc lộ kỹ năng của mình. Từ cách đỡ con gái Tần Viễn Lâm, có thể thấy cô ta là một cao thủ”.

Ông lão nói.

“Chúng tôi cũng nghĩ người phụ nữ xinh đẹp đó sẽ ra sân”.

Lúc này, đám người nhao nhao nói.

“Tôi cảm thấy cô bé đó sẽ lên sân, nhà họ Lục là gia tộc luyện võ nhiều đời, ở Đông Hải, bất luận là thế lực trên mặt đất hay là thế lực ngầm cũng phải nể mặt bọn họ. Lục Huyền Cơ- chủ nhà họ Lục là cao thủ ít ỏi ở Đông Hải. Cháu gái ông ta cũng học võ từ nhỏ, nếu không sao có thể gọi là dòng dõi võ thuật chứ?”

Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên lắc đầu nói.

“Thắng Thiên nghi ngờ cao nhân soi đường cho bọn họ là Lục Huyền Cơ hả?”

Lúc này, ông lão hỏi.

“Tuy rằng Lục Huyền Cơ mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức thái quá như vậy. Nếu ông ta có thể mạnh đến mức này, có năng lực sánh vai với các cao thủ hàng đầu, vậy thì nhà họ Lục trở thành gia tộc hạng nhất ở Đông Hải rồi”.

Phương Thắng Thiên nghe xong lại lắc đầu nói. Đám người nghe thấy thế cũng gật đầu đồng ý, phải nói rằng Phương Thắng Thiên suy nghĩ rất thấu đáo. Có thể phát triển Bắc Thành thành thế lực ngầm hùng mạnh nhất thành phố Lâm Giang, sao Phương Thắng Thiên có thể là người bình thường được.

“Gọi điện thoại cho Lục Huyền Cơ giúp tôi”.

Lúc này, Phương Thắng Thiên đưa ra quyết định dứt khoát, người phía sau nghe thấy thế cũng làm theo, ngay sau đó, một chiếc điện thoại được đưa đến trước mặt Phương Thắng Thiên, hắn ta cầm lấy đặt ở bên tai.

“Ông Lục, là tôi, Thắng Thiên”.

Sau khi kết nối, Phương Thắng Thiên khách sáo nói.

“Hóa ra là cậu Phương, không biết cậu Phương gọi điện cho ông già này có chuyện gì?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Huyền Cơ.

“Ông Lục, lần trước từ biệt, thật là lưu luyến, cho nên tôi gọi điện thoại hỏi thăm ông nhân tiện bàn bạc với ông một số chuyện”.

Phương Thắng Thiên vẫn rất lịch sự nói, nhưng Lục Huyền Cơ có thể nghe ra, cái gì mà hỏi thăm, rõ ràng câu sau mới là trọng điểm, Lục Huyền Cơ không chịu nổi diễn xuất giả mù sa mưa của Phương Thắng Thiên, nhưng ông ta vẫn duy trì nụ cười trên môi.

“Cảm ơn cậu Phương đã quan tâm, không biết cậu Phương có chuyện gì, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, giúp được tôi nhất định sẽ giúp”.

Lục Huyền Cơ cũng là người thông minh, ông ta cười ha hả, đáp.

“Là như thế này, ông Lục có biết cháu gái ông- Lục Thanh Dao bây giờ đang ở đâu không?”

Phương Thắng Thiên nói.

“Ồ? Không biết cô cháu gái nhỏ Thanh Dao của tôi đã gây ra rắc rối gì cho cậu Phương? Gần trưa con bé đi ra ngoài, nói là đi trải nghiệm thực tế”.

Lục Huyền Cơ giả bộ bất ngờ một chút, sau đó nói.

“Cháu gái ông đang ở đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou. Chuyện ở đó, chắc ông Lục cũng biết chứ?”

Phương Thắng Thiên lạnh lùng nói.

“Ồ? Vẫn mong cậu Phương nói rõ”.

Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ giả vờ bất ngờ nói.

“Ông Lục, tôi không vòng vo nữa, phiền ông lập tức kêu cháu gái ông rời khỏi Hongdaokou. Đừng nhúng tay vào cuộc chiến giữa tôi và Lôi Hổ, chuyện này liên quan đến quyền sở hữu lên tới hàng chục tỷ, hy vọng ông hiểu rõ tầm quan trọng của nó”.

Phương Thắng Thiên cũng không muốn dây dưa với ông già này nữa, hắn ta đi thẳng vào vấn đề.

“Con bé can thiệp bằng cách nào? Trận đấu giữa cậu và Lôi Hổ là trận đấu giữa những võ sĩ hàng đầu, con bé chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, nó có sức mạnh gì chứ, sao có thể xen vào chuyện giữa các cậu?”

Nghe thấy vậy, Lục Huyền Cơ kiên quyết phủ nhận.

“Sao không thể?”

Nghe thấy những lời khốn nạn này, suýt chút nữa Phương Thắng Thiên ném điện thoại xuống đất.

“Bây giờ con bé lên sân chưa?”

Lục Huyền Cơ hỏi.

“Vẫn chưa”.

Phương Thắng Thiên đáp.

“Vậy không phải xong rồi sao, con bé vẫn chưa ra sân, cậu bảo tôi nói gì với nó?”

Lục Huyền Cơ có chút bất đắc dĩ nói.

“Nhưng con bé sắp lên rồi”.

Phương Thắng Thiên lại nói.

“Vậy đợi lên đi rồi hãy nói, cho dù nó ra tay, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ người của các cậu không thể xử lý được một đứa trẻ sao?”

Lục Huyền Cơ hỏi ngược lại.

“Con bé có cao nhân dẫn đường”.

Phương Thắng Thiên thiếu chút nữa gầm lên.

“Cao nhân là ai, tên là gì? Cậu sẽ không cho rằng cao nhân chính là ông già này đó chứ? Ha ha ha, cậu Phương thật biết đùa, mặc dù tôi có chút bản lĩnh, nhưng vẫn không thể xưng là cao nhân”.

Lục Huyền Cơ lại không biết xấu hổ nói.

“Tên tên?”

Nghe thấy vậy, nhất thời Phương Thắng Thiên cạn lời, hắn ta không biết nên nói gì, bọn họ quả thực không biết tên của cao nhân đó.

“Cậu xem, đến cậu cũng không biết cao nhân là ai, sao tôi biết được? Cho nên, không tồn tại cao nhân đó đâu”.

Lục Huyền Cơ đưa ra kết luận.

“Vậy được rồi, ông Lục, tôi còn có việc, cứ như vậy đã nhé”.

Phương Thắng Thiên viện cớ cúp máy, hắn ta cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn ta tức đến nỗi ném điện thoại xuống đất.

“Lục Huyền Cơ, ông ta không biết tốt xấu”.

Phương Thắng Thiên thở phì phò, hắn ta đứng dậy, gầm lên dữ dội.

“Thắng Thiên, có lẽ người ra sân không phải là cô bé đó, cho dù là vậy, sức mạnh của con bé cũng chưa chắc sẽ rất mạnh?”

Lúc này, ông lão nhìn vào cô bé trên màn hình giám sát, trấn an nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK