Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói, tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của anh, anh cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Mặc dù trong khoảng thời gian này Tần Tiểu Manh rất chán ghét luyện Thái Cực Quyền, nhưng cô vẫn siêng năng hoàn thành nhiệm vụ được giao, chỉ là thiếu cơ hội thích hợp để khai sáng cho cô mà thôi.
Một khi cô thông suốt, kết quả của những ngày luyện tập vất vả cũng sẽ được phô bày ra.
Thấy một màn này, Lục Thanh Dao lại cảm thấy khó tin, cao thủ Muay Thái đó cho dù có tự ra tay cũng chưa chắc thắng được, Tần Tiểu Manh lại thắng, mà còn thắng nhờ vào môn võ Tần Tiểu Manh chán ghét nhất.
Ông nội nói không sai, thầy Long quả nhiên không phải là người bình thường.
“Xem ra anh Long mới là cao thủ thực sự”.
Lôi Hổ vô cùng cảm khái nói, lúc này Tần Tiểu Manh bước xuống sân với một chiếc khăn mặt vắt trên người, trên thực tế, ngoài việc đổ rất nhiều mồ hôi ở giai đoạn đầu ra thì tiếp sau đó, về cơ bản cô giữ trạng thái ổn định, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, mất ít sức lực nhất để gây ra sát thương dữ dội nhất.
Đối phương chết đi sống lại, cô lại bình tĩnh thoải mái.
“Ông chú kì quái, quá tuyệt vời, cháu yêu chú chết mất”.
Tần Tiểu Manh xuống sân, bởi vì quá kích động, cô nắm lấy vai Long Thiên Tiếu, điên cuồng lắc lắc.
“Cháu có thể bình thường chút được không?”
Long Thiên Tiếu đẩy Tần Tiểu Manh ra, có chút cạn lời nói.
Thành phố Lâm Giang, trong một căn phòng giám sát, Phương Thắng Thiên thấy cảnh võ sư Muay Thái bị đánh gục, hắn ta hút một hơi xì gà, khẽ nhíu mày.
“Mấy người đều là cao thủ, có nhìn ra điều gì không?”
Giờ phút này, Phương Thắng Thiên đang rất buồn bực, những cao thủ hắn ta bỏ ra hàng triệu tệ để mời về đã bị hạ gục quá dễ dàng, hắn ta có chút nghi ngờ nhân sinh.
“Có vẻ như là Thái Cực Quyền, nhưng Thái Cực Quyền không có sức công kích như vậy”.
Một lão già phía sau Phương Thắng Thiên có chút không chắc chắn nói.
“Cái gì mà có vẻ như, tôi muốn câu trả lời chắc chắn”.
Phương Thắng Thiên cau mày lại, rất không vui nói. Miếng ngon đến miệng lại tuột mất khiến hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nghe được những lời như vậy từ cấp dưới lại càng khiến hắn ta tức giận hơn.
“Ngoại trừ trên đường phố, chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy môn võ này ở nơi khác, động tác xem ra cũng không khó, nhưng tại sao cô ta có thể phát huy ra uy lực như vậy, chúng tôi cũng đang nghiên cứu…”
Lão già phía sau Phương Thắng Thiên có chút bất an nói, bọn họ đã xem qua toàn bộ quá trình diễn ra trận đấu thông qua video giám sát, nhưng họ vẫn không hiểu tại sao cuối cùng cô gái nhỏ đó lại chiến thắng.
“Ở trên đường?”
Nghe thấy vậy, Phương Thắng Thiên cau mày nói.
“Đúng, đây là Thái Cực Quyền dành cho các cụ già trên phố tập thể dục”.
Lão già phía sau đáp lại.
“Thái Cực Quyền vốn là một môn võ thuật. Nghe đồn rằng có thể lấy nhu thắng cương, lấy cương thắng nhu, luyện đến trình độ tinh thâm, có thể khắc chế tất cả các môn võ của Đại Hạ”.
Lúc này, ông lão đứng dậy chậm rãi nói, ông ta là người đi trước có hiểu biết nhiều hơn, cho nên, trong lòng Phương Thắng Thiên, lời nói của ông ta cũng có trọng lượng nhất định.
“Điều tra thân phận của người này, ngày mai, vào lúc này, tôi muốn thấy thông tin 18 đời tổ tông của anh ta xuất hiện trên bàn làm việc của tôi”.
Phương Thắng Thiên chỉ vào góc dưới bên trái màn hình, sau đó nói.
“Tại sao là anh ta?”
Người phía sau Phương Thắng Thiên có chút khó hiểu hỏi.
“Cậu không thấy à, trước khi cô gái đó lên sân, cô ta đã nói chuyện với anh ta. Trong quá trình diễn ra trận đấu, Lôi Hổ cũng luôn trò chuyện với anh ta. Sau khi cô gái đó xuống, cô ta đến trước mặt anh ta đầu tiên”.
Phương Thắng Thiên chỉ vào góc trên bên trái màn hình, sử dụng điều khiển từ xa trên tay để phóng to vị trí Long Thiên Tiếu đang ngồi, sau đó nói.
“Điều này có nghĩa là gì?”
Lão già phía sau lại hỏi.
“Một cô gái nhỏ, không có cao nhân hướng dẫn, sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy?”
Phương Thắng Thiên nói.
“Thắng Thiên, cậu đang nghi ngờ người này sao?”
Nghe thấy thế, ông lão hỏi.
“Nghi ngờ! Không thể phán xét con người qua vẻ bề ngoài, đừng thấy anh ta như vậy mà coi thường, những người như vậy, nói không chừng tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi đó!”
Phương Thắng Thiên lại hít một hơi xì gà, lãnh đạm nói.
“Thắng Thiên, lẽ nào tiếp theo chúng ta không thể giành được thắng lợi hả?”
Ông lão mất bình tĩnh nói, bởi vì một cô gái mà bọn họ mất đi phường 13 Bắc Thành sao? Đùa gì vậy, điều này cũng khiến người ta quá khó để chấp nhận đúng không?
“Khó nói. Theo dõi trận đấu trước đã!”
Phương Thắng Thiên dập điếu xì gà trong tay, hắn ta lại kêu người châm một điếu khác, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou, thời gian từng phút từng phút trôi qua, lúc này đã sắp hết 10 phút tạm nghỉ.
“Đó là cao thủ taekwondo, sức mạnh cũng thuộc loại rất dữ tợn. Lực đạo của một cú đấm ít nhất cũng phải từ 250 kg trở lên, cô có chống được không?”
Lúc này, Lôi Hổ ở một bên nói với Tần Tiểu Manh, hắn ta khó có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ lại có sức mạnh đáng sợ như vậy.
“Thử là biết, cùng lắm thì nhận thua, nhưng tôi cảm thấy, cho dù hắn ta có mạnh đến đâu, ở trong tay tôi cũng không thể phát huy được”.
Tần Tiểu Manh tự tin nói.
“Không được thì nhận thua, để con bé lên”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhìn về Lục Thanh Dao, nói.
“Con bé là em cháu, sao có thể mạnh hơn cháu được, yên tâm, chị nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mà không cần đến em”.
Tần Tiểu Manh làm ra bộ dạng đã tính trước mọi việc.
“Vậy cháu lên đi!”
Long Thiên Tiếu nói.
“Ok”.
Nghe thấy thế, Tần Tiểu Manh lại hướng về võ đài quyền anh. Phải nói rằng, lúc này đây, sức mạnh của Tần Tiểu Manh không thể ước lượng được, thông thường mà nói, những người đánh đấm giỏi đều là mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng, nhưng ai có thể ngờ rằng một cô nàng mong manh lại dũng mãnh như vậy.
Thực lực mạnh mẽ thêm vẻ ngoài động lòng người, xét về độ nổi tiếng, đương nhiên mấy tên đàn ông to lớn thô kệch không thể so bì được.
“Vận may ban nãy của cô rất tốt, nhưng sức mạnh từ cú đấm của tôi nặng đến 300 kg, cô có thể chịu được sao? Tôi sẽ chứng minh võ công của Đại Hạ các người là rác tưởi, chỉ có taekwondo mới là võ công lợi hại nhất thế giới”.
Lên sân là một thanh niên người nước ngoài rất cao, tóc vàng mắt xanh, nói tiếng Đại Hạ không thạo lắm.
“Cắt, đàn ông các anh thừa nhận người khác mạnh hơn mình khó lắm sao? Nếu các anh không biết lí lẽ như vậy, hôm nay chị đây sẽ dùng võ công Đại Hạ dạy các anh cách làm người, xem xem ai mới là rác rưởi chính hiệu”.
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh khinh thường nói, khí thế bây giờ của cô căn bản mạnh hơn rất nhiều so với trước đó, lúc này cô tràn đầy tự tin.
“Nói hay lắm, đánh chết tên đô con này đi”.
“Coi thường võ công Đại Hạ chúng tôi, ban nãy đồng đội chó má của các người còn không phải là bị võ công Đại Hạ đánh cho ngã lăn quay ra đất sao?”
“Cô gái nhỏ cố lên! Giết chết tên đô con đó đi!”
Đám đông hô lên, nghe thấy những tiếng cổ vũ reo hò này, Tần Tiểu Manh càng cảm thấy tự tin hơn