Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Theo cách nghĩ của cháu là điều tra”.

Vương Như Long quyết định rất nhanh, không chút do dự nói.

“Ông nội, anh, tên vô dụng kia rõ ràng chỉ đang hù dọa người khác thôi. Một tên ở rể, còn là ở rể của gia tộc chỉ xếp hạng hai như nhà họ Cố thì có bao nhiêu năng lực chứ. Việc này cứ để cháu làm cho, trong vòng ba ngày cháu sẽ ném anh ta xuống sông Phổ Giang”.

Vương Như Lực nghe thấy những lời này, vô cùng bất mãn nói.

“Cháu rốt cuộc có nghe anh cháu nói không, bây giờ cháu hành động không phải đang nói với người khác, chuyện này là nhà họ Vương chúng ta làm sao? Hơn nữa, chúng ta còn gánh trên lưng tội danh thông đồng với địch bán nước. Đại Hạ lấy trung hiếu lập quốc, thông đồng với địch chính là tội bất trung bất hiếu, một gia tộc bị gán cái mác đó, bất luận ở đâu cũng khó có thể sống yên ổn được. Thành lập một gia tộc dễ dàng, giữ được mới khó, đừng có nghĩ mọi thứ đơn giản như vậy”.

Vương Mộng Sinh nghe vậy, chỉ lạnh nhạt nói, ông ta có chút thất vọng với người cháu trai nhỏ này, nói là nhỏ nhưng đã mười tám tuổi rồi, khi làm việc sao lại không biết suy nghĩ đến vậy?

“Cái này không được, cái kia không được, vậy mọi người nói, phải làm sao bây giờ?”

Vương Như Lực vô cùng khó chịu nói, trên mặt còn truyền đến cảm giác buốt nhức nóng bừng, bất luận thế nào, cậu ta cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

“Cho dù muốn ra tay, cũng phải chờ đến khi tình hình lắng xuống đã”.

Vương Như Long lại nói.

“Dù sao, anh nói cái gì chẳng đúng, em nói gì cũng sai mà”.

Vương Như Lực có chút ủy khuất nói.

“Như Long nói không sai. Hiện giờ phải ghi nhớ, chúng ta phải trút cơn giận này ra, nhưng không thể tự mình vào cuộc”.

Vương Mộng Sinh trầm ngâm một lát, sau đó nói.

“Vừa rồi cháu đã sai người điều tra, hơn nữa bọn họ sẽ thông báo cho cháu bất kỳ lúc nào có thông tin mới”.

Vương Như Long nghe thấy vậy, cũng nói.

“Ừm, trước mắt vậy đã, tra được thông tin gì mới rồi?”

Vương Mộng Sinh vô cùng hài lòng với tốc độ hành động của Vương Như Long, gật gật đầu nói.

“Nhà họ Cố gần đây lấy được một dự án hợp tác với nhà họ Tần, nghe nói lợi nhuận từ dự án này vô cùng lớn. Ngoại trừ chuyện đó, Long Thiên Tiếu hiện đang ở trên biệt thự đỉnh núi Vân Lan. Chỗ đó, tấc đất tấc vàng, là khu cư dân xa hoa cao cấp nhất của nhà họ Tần xây dựng. Người thành phố Lâm Giang, dù có tiền, cũng chưa chắc có thể đến ở chỗ này”.

Vương Như Long vô cùng cảm khái nói.

“Cậu ta và Tần Viễn Lâm có quan hệ gì?”

Vương Mộng Sinh nghe vậy, trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh, hỏi.

“Cháu cảm thấy, hẳn là có đi. Tên ở rể vô dụng kia là bảo vệ của tập đoàn Long Đằng. Người của cháu nghe ngóng được, tên ở rể vô dụng đó ngoại trừ là một bảo vệ còn kiêm chức tài xế và thầy của cô chủ nhà họ Tần, chuyên dạy võ cho cô chủ nhà họ”.

Vương Như Long có chút không xác thực nói.

“Vậy sao có thể là một tên vô dụng được? Tần Viễn Lâm có thể coi trọng một tên vô dụng sao?”

Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy, ngữ khí lạnh như băng nói, nghe xong lời này của Vương Như Long, ông ta càng cảm thấy Long Thiên Tiếu không đơn giản.

“Cháu cũng cảm giác như vậy, nói anh ta là một tên vô dụng chỉ sợ là không chính xác. Ở rể thì thực tế vẫn là ở rể, nhưng trong đó tựa hồ không hề đơn giản”.

Vương Như Long nghe vậy cũng đáp lại.

“Người đâu, hiện giờ kết nối điện thoại cho tôi với Tần Viễn Lâm”.

Vương Mộng Sinh quyết định rất nhanh, vừa buông lời, người giúp việc đã cầm điện thoại đến, sau một chút thao tác cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Vì để mọi người có thể nghe được cuộc trò chuyện, ông ta còn cố ý mở loa ngoài.

“Alo, là ông Tần đó sao?”

Vương Mộng Sinh thu hồi nét mặt lạnh như băng, thay vào đó là ý cười rồi nói.

“Ông cụ Vương sao, đã lâu không gặp, dạo này sức khỏe ông vẫn tốt chứ?”

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Viễn Lâm.

“Haha, nhờ phúc của ông Tần, tôi ăn khỏe, ngủ khỏe, cơ thể vẫn rất tốt, nhất thời không chết được”.

Vương Mộng Sinh lại cười cười, vô cùng khách sáo nói.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Không biết ông gọi cho tôi có chuyện gì không?”

Đầu dây bên kia, Tần Viễn Lâm hỏi.

“Tôi chỉ muốn hỏi thăm một người từ chỗ ông thôi”.

Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy, lại nói.

“Ấy? Là ai có thể khiến ông Vương tự mình gọi điện thoại đến vậy?”

Tần Viễn Lâm có chút kinh ngạc nói.

“Chỉ là một nhân vật nhỏ, tên Long Thiên Tiếu, nghe nói đang là bảo vệ chỗ ông”.

Ông cụ Vương lại nói, lúc này, ông ta đặc biệt chú ý đến ngữ khí của Tần Viễn Lâm, muốn biết khi Tần Viễn Lâm nghe thấy cái tên này sẽ có phản ứng gì.

Chỉ là ông ta đợi một lúc lâu, Tần Viễn Lâm cũng không nói gì.

“Ông Tần, ông Tần ông còn đó chứ?”

Vương Mộng Sinh lại hỏi.

“Tôi vẫn đây, cậu ấy quả thực là bảo vệ chỗ tôi, còn là thầy và tài xế cho con gái tôi, không biết ông Vương muốn biết điều gì?”

Ở đầu dây điện thoại bên kia, rốt cuộc cũng truyền đến giọng nói của Tần Viễn Lâm.

“Người bảo vệ, kiêm thầy giáo và lái xe hẳn không đơn giản như vậy nhỉ? Người này còn có hoàn cảnh đặc biệt nào khác không?”

Ông cụ Vương rất uyển chuyển hỏi han, nhưng những lời này đến tai Tần Viễn lâm lại cảm giác rất không bình thường.

“Ông Vương sao lại hỏi vậy? Cậu Long cũng là khách quý của tôi, dưới tình huống tôi không biết ông muốn làm gì, tôi e là không thể tiết lộ tin tức cá nhân của cậu ấy được”.

Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói.

“Haha, bên tôi xảy ra một chút mâu thuẫn với cậu ta, nghe nói cậu ta có quan hệ khá tốt với ông Tần cho nên tôi hỏi thăm chút thôi”.

Vương Mộng Sinh khéo léo nói.

“Ông Vương, đừng nói người đàn em này không nhắc nhở ông. Nhà họ Vương tuy rằng mấy năm nay phát triển rất tốt, nhưng trong thành phố Lâm Giang không phải người nào cũng có thể động vào được. Lão đệ khuyên ông một câu, đừng tự phạm sai lầm. Mạng sống quan trọng hơn hết thảy, bởi người chết rồi thì chẳng còn gì nữa”.

Tần Viễn Lâm nói với ngữ khí lạnh lùng.

“Tần lão đệ nói quá lời rồi, nếu cậu ta là người của ông, tôi sẽ không động vào”.

Vương Mộng Sinh cũng khéo léo đưa đẩy, chỉ lãnh đạm nói.

“Cậu ấy không phải người của tôi. Ông cho rằng cậu Long cần tôi che chở sao? Ông suy nghĩ quá nhiều rồi, bầu trời bên ngoài thành phố Lâm Giang này rất lớn, biển cả ngoài thành phố Lâm Giang cũng rất rộng, ông Vương đừng chỉ thấy cây không thấy rừng”.

Tần Viễn Lâm nói với ngữ khí lạnh như băng.

“Cảm ơn ông Tần đã đích thân nhắc nhở, tôi biết phải làm thế nào”.

Vương Mộng sinh nghe vậy, sắc mặt lạnh như băng nhưng vẫn làm bộ ôn hòa, thản nhiên nói.

“Ừm, nếu đã không có chuyện gì vậy tôi đi giải quyết chút việc đây”.

Tần Viễn Lâm lãnh đạm nói.

“Ông đi đi”.

Tần Viễn Lâm nói xong, Vương Mộng Sinh cũng nói lời tạm biệt. Sau khi cúp máy, sắc mặt ông ta lại càng lạnh hơn.

“Mẹ nó, thần bí cái gì không biết, không phải có chút tiền dơ bẩn thôi à? Không bao lâu sau, gia tộc đứng đầu thành phố Lâm Giang sớm muộn gì cũng là nhà họ Vương chúng ta”.

Lúc này, Vương Như Lực vô cùng oán hận nói.

“Ông nội, Long Thiên Tiếu quả nhiên không đơn giản”.

Vương Như Long nhìn Vương Mộng Sinh và nói.

“Cái này còn cần cháu nói à?”

Vương Mộng Sinh tức giận nói.

“Vậy, vậy kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vương Như Long lại hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK