Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hờ, cậu nói tôi nhận tiền của Bắc Thành, nói như vậy bản thân cậu có tin được không? Tiền đối với tôi mà nói, không có ý nghĩa lớn vậy đâu”.

Châu Vấn nghe vậy liền bật cười.

“Vì vậy, nguyên nhân anh yêu cầu tôi làm vậy là gì?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cậu xem tôi hiện tại nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng thực chất tôi đã bốn mươi mốt tuổi rồi. Khi tôi hai mươi, hơn phân nửa việc làm ăn ở Bắc Thành đều nằm trong tay tôi. Năm hai mươi lăm tuổi, tôi nhận nuôi hai đứa bé có bố mẹ mất trong một vụ hỏa hoạn, đứa lớn mười ba tuổi, đứa nhỏ chỉ tám tuổi. Năm tôi hai mươi chín tuổi, Bắc Thành xảy ra biến cố lớn, vợ và con tôi chết thảm trong lần biến cố đó, còn bản thân tôi cũng bị thương nặng”.

Châu Vấn khẽ cau mày, tựa hồ như nhớ lại điều gì đó.

“Một đêm đó tôi giết rất nhiều người, nhưng người giết hại vợ con tôi vẫn trốn thoát. Bởi vì mất đi vợ con cộng thêm di chứng để lại sau khi bị thương, tôi không thể nào cai quản Bắc Thành nữa. Đứa lớn năm đó mười tám tuổi, vừa mới mười tám tuổi, tôi đã bảo nó tiếp nhận vị trí của tôi, chớp mắt một cái đã mười hai năm rồi”.

Ánh mắt Châu Vấn có chút tang thương, thổn thức nói.

“Vậy hai đứa trẻ kia, một người là Phương Thắng Thiên, một người là Phương Cận”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói. Anh cũng có chút bất ngờ, không thể tưởng tượng được Châu Vấn và Phương Thắng Thiên lại có mối quan hệ như vậy.

“Đúng vậy, Thắng Thiên đứa nhỏ này quả thật có chút bản lĩnh. Nó cai quản Bắc Thành mười mấy năm, không chỉ xử lý mọi chuyện ở Bắc Thành gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa người dưới trướng đều có thu nhập, cuối cùng Bắc Thành hoàn toàn nằm trong tay nó. Mà tôi không có lòng làm gì cả, chỉ muốn tìm một nơi chờ chết thôi”.

Châu Vấn nghe vậy cũng đáp lại.

“Nhưng hiện tại anh đã xuất hiện”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy lại nói.

“Nó tìm tôi, bảo em trai gặp nguy hiểm, nó nói cảm giác gặp phải một đối thủ mạnh. Hai anh em chúng tuy là được tôi nhận nuôi nhưng vẫn luôn gọi tôi một tiếng chú Châu, đối đãi với tôi như phụ huynh chính mình, tôi cũng coi hai đứa như con. Tôi nghe được những chuyện chúng trải qua, nghe thấy tên cậu, rồi nghe được tất cả những chuyện liên quan đến cậu. Cuối cùng tôi quyết định tự mình đến đây một chuyến”.

Châu Vấn lại nói.

“Anh tính làm thế nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Thương lượng”.

Châu Vấn đáp.

“Không có gì không thể đàm phán cả, hơn nữa tôi cũng không có ác ý, cậu biết đấy, tôi chỉ là ông chủ quầy bán đồ ăn vặt, cho dù không thương lượng được, cậu cũng không đến nỗi giết người diệt khẩu đúng không?”

Ngay sau đó, Châu Vấn cười hỏi.

“Tôi cũng không phải kẻ khát máu”.

Long Thiên Tiếu thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.

“Tôi cũng muốn biết cậu tính làm gì?”

Châu Vấn nói.

“Tôi muốn báo thù, tôi có cảm giác kẻ địch của tôi rất lớn mạnh, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình tôi thì hoàn toàn không đủ, tôi cần nhiều nguồn lực hơn nữa!”

Bên trong đôi mắt của Long Thiên Tiếu ánh lên tia hận ý.

“Thế lực của cả thành phố Lâm Giang gộp lại có đủ không?”

Châu Vấn lại hỏi.

“Vẫn không đủ, những người này quá yếu. Trên thế giới, kẻ mạnh ở đâu cũng có, chỉ là người bình thường không thể tiếp xúc đến thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lắc đầu nói.

“Vậy cậu cần bao nhiêu thế lực?”

Châu Vấn hỏi.

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ muốn tích lũy lực lượng, tôi nghĩ một ngày nào đó bọn chúng nhất định sẽ trở về tìm tôi. Thời điểm đó, tôi cần đủ lực lượng để bảo vệ người nhà, bảo vệ chính mình”.

Đôi mắt Long Thiên Tiếu ánh lên tia lạnh, sau đó nói.

“Thắng Thiên thực sự là một người ưu tú, khi còn học cấp ba, mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, thành tích kỳ thi tuyển sinh đại học thậm chí còn đứng thứ ba trong thành phố Lâm Giang, thi đỗ vào học viện Hoàng gia Đế Đô, mười tám tuổi tốt nghiệp với bằng cử nhân kép tại học viện Hoàng gia Đế Đô, trong thời gian học đại học có được vô số giải thưởng, cuộc đời nó vốn không phải như vậy, nếu như không phải tại tôi, nó có lẽ sẽ trở thành một bác sĩ hoặc một luật sư. Nhưng nó đã không có quyền lựa chọn quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ thuộc về mình, nó quyết định quay trở về thành phố Lâm Giang, tiếp nhận gánh nặng từ trên vai tôi, cậu có biết vì sao không?”

Châu Vấn chậm rãi nói, tiện đà hỏi lại.

“Vì sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng hỏi.

“Nó cũng muốn báo thù, giúp tôi trả thù. Tôi biết, nó muốn thâu tóm các thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang vào trong tay. Bây giờ tôi có thể nói với cậu, muốn Thắng Thiên nghe lời cậu chỉ có một cách”.

Châu Vấn nói.

“Cách gì?”, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Để nó tin tưởng cậu, cậu có thể giúp nó báo thù thay tôi”.

Châu Vấn đáp.

“Tôi giết cậu ta cũng giống vậy thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, lại lắc đầu nói.

“Cậu sẽ không làm thế”.

Châu Vấn vô cùng chắc chắn nói.

“Tại sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lạnh lùng cười nói.

“Cậu không phải người như vậy, cậu sẽ không vô duyên vô cớ sát hại người vô tội. Những năm gần đây, Thắng Thiên cai quản Bắc Thành chưa từng cho phép đàn em lộng quyền làm ăn phi pháp, cậu không có lý do để giết nó. Nếu như cậu muốn cai quản thành phố Lâm Giang mà lại giết nó, vậy thì cậu thật quá ích kỷ rồi”.

Châu Vấn nghe vậy lại nói.

Long Thiên Tiếu nghe được lời này, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

“Phía tây của thành phố Lâm Giang là thành phố Thiên Nam. Năm đó xảy ra biến cố, thế lực của thành phố Thiên Nam là một trong những bên đứng ra trợ giúp. Thắng Thiên dày công cai quản Bắc Thành là muốn đạt được mục đích quét sạch thế lực ngầm ở thành phố Thiên Nam. Đây là bước đầu tiên của nó, tiếp theo đó từng bước từng bước sẽ là báo thù, kẻ thù của tôi không đơn giản, phía sau hắn là một chỗ dựa cực kỳ kinh khủng, trước khi Thắng Thiên tích lỹ được lực lượng hùng mạnh, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ”.

Châu Vấn lại tiếp tục nói.

“Tôi thừa nhận anh nói không sai, mục đích của tôi cũng là để thành phố Lâm Giang duy trì sức mạnh toàn diện nhất, hơn nữa để bọn họ đều phải nghe lời tôi”.

Long Thiên Tiếu gật đầu, sau đó nói.

“Tôi hi vọng chuyện này cuối cùng có thể đạt được kết cục hòa giải. Nếu cậu muốn đạt được mục đích của mình, tôi có thể ở giữa làm trung gian nhưng rốt cuộc Thắng Thiên có nghe lời cậu hay không vẫn phải dựa vào cậu. Đương nhiên tôi cũng có ảnh hưởng đến những quyết sách có tính quyết định của nó nhưng ngoài miệng phục và trong lòng phục là hai chuyện khác nhau”.

Châu Vấn lại nói.

“Nếu anh có thể tác động được, tôi rất mừng vì điều đó. Chỉ cần có thể đạt được mục đích của tôi, hà cớ gì phải xung đột lẫn nhau”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng thản nhiên nói.

“Tôi sẽ nói chuyện với Thắng Thiên về suy nghĩ của cậu, đến lúc đó chúng ta hẹn thời gian gặp, hẹn cả Lôi Hổ ra nói chuyện tử tế. Chuyện này cần mọi người thể hiện thành ý, các bên đều cần nhượng bộ”.

Châu Vấn lại tiếp tục nói.

“Không thành vấn đề”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp.

“Cho tôi số điện thoại của cậu!”

Châu Vấn nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy bèn trao đổi số điện thoại với Châu Vấn.

“Được rồi, tôi đi trước đây, nói với Tiểu Tịch một tiếng, tôi đi đây”.

Sau khi trao đổi số điện thoại xong, Châu Vấn vỗ vỗ bả vai Long Thiên Tiếu sau đó xoay người đi về hướng cầu thang, đi xuống bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK