Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Thiên Tiếu lúc này không buồn để ý vẫn há to miệng ăn cơm. Nhìn thấy bộ dạng hờ hững của Long Thiên Tiếu trong lòng Cố Tuyết Cầm bỗng tức giận, dưới gầm bàn, chân cô đã giẫm mạnh lên chân anh.

Long Thiên Tiếu bị giật mình, bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm còn hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Anh lại càng cảm thấy bản thân mình vô tội.

Ước chừng được nửa tiếng, cuối cùng cũng ăn xong cơm.

Cố Tuyết Cầm đi đến phòng của Long Thiên Tiếu, phòng của Long Thiên Tiếu nằm ở vị trí không được tốt lắm, bởi vì gần bên ngoài nhất, nếu bên ngoài có động tĩnh gì thì căn phòng này sẽ chịu ảnh hưởng nhiều nhất.

“Cô bé vẫn chưa đi, vẫn còn quỳ ở đó”.

Cố Tuyết Cầm từ trên cửa sổ nhìn động tĩnh bên dưới, nhìn Long Thiên Tiếu nói.

“Tôi cũng hết cách rồi”.

Long Thiên Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.

“Anh bảo người nhà cô bé đến dẫn cô bé về đi, trời đã tối rồi chẳng lẽ thật sự để cô bé quỳ qua đêm luôn sao? Đứa trẻ này quả đúng là ương ngạnh, chân cô bé không đau sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy có chút đau lòng nói, quỳ gối xuống mặt sàn xi măng thô ráp như vậy cô nhìn không thôi đã thấy đau rồi. Hơn nữa còn quỳ suốt một tư thế lâu như vậy chân đoán chừng cũng mất đi cảm giác rồi?

Nếu không phải cô bé quật cường thì đã không thể kiên trì được đến giờ.

“Được, để tôi gọi”.

Long Thiên Tiếu đáp, anh cũng hiểu được Cố Tuyết Cầm là người lương thiện không nhịn được khi thấy người khác chịu khổ, cô chính là người như vậy.

Anh gọi điện thoại đến số của Lục Huyền Cơ, điện thoại vang lên mấy tiếng mới có người nghe máy.

“Chào cậu Long”.

Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Lục Huyền Cơ.

“Cháu gái của ông trên người còn đang bị thương mà đã quỳ ở đây cả một buổi chiều rồi lại thêm một buổi tối nữa, ông đến đón cô bé về đi, nếu còn tiếp tục như vậy chắc chắn cô bé sẽ xảy ra chuyện”.

Long Thiên Tiếu đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn nói.

“Chuyện này tôi cũng biết, có điều đây là lựa chọn của nó”.

Lục Huyền Cơ nghe vậy thở dài một tiếng nói.

“Lựa chọn của cô bé?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ biết cười khổ hỏi lại.

“Tôi cũng hi vọng nó có thể bái người tài giỏi như cậu Long làm thầy, đó là chuyện con bé đã quyết định, tôi căn bản là không khuyên ngăn được. Nếu tôi có thể khuyên được nó thì tôi đã có thể quản được nó rồi, sao tôi có thể để nó làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy chứ, đứa nhỏ này từ bé đã cứng đầu, tôi thật sự không có cách nào khác”.

Ý của Lục Huyền Thanh là muốn giao vấn đề nan giải này cho Long Thiên Tiếu, nghe thấy lời này Long Thiên Tiếu cũng hết chỗ nói rồi.

“Cậu Long không giấu gì cậu, đứa nhỏ từ bé đã biết bố mẹ mình chết như thế nào, lòng hận thù trong lòng nó vô cùng sâu đậm, tuy tôi chưa từng đề cập đến chuyện bố mẹ nó nhưng nó đã biết là ai hại nó từ nhỏ không có bố mẹ, oán hận trong lòng vô cùng sâu đậm, nó muốn bản thân trở nên mạnh hơn, đây là chấp niệm sống của con bé. Những đứa bé cùng tuổi đều thích tụ tập, du lịch, nó không thích những thứ đó, nó thích vung đao múa kiếm dùng súng, nó muốn mình mạnh mẽ hơn”.

Lục Huyền Cơ cảm thán thốt lên.

“Những thứ đó liên quan gì đến tôi?”

Long Thiên Tiếu cũng không còn gì để nói.

“Tôi biết những thứ đó không liên quan gì đến cậu Long, bất luận cậu có thu nhận nó hay không, nó cũng sẽ gia nhập Nam Cảnh, đây là lý tưởng sống từ nhỏ của nó, nó muốn đi theo con đường của bố mẹ, muốn trả thù cho bố mẹ mình”.

Lục Huyền Cơ có chút bất đắc dĩ nói.

“Cô bé là cháu gái ông, ông tự nghĩ xem phải làm gì, cô bé muốn quỳ thì cứ quỳ đi”.

Long Thiên Tiếu cũng không còn cách nào, chỉ nói như vậy rồi tắt điện thoại.

“Sao rồi?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Hết cách rồi, cứ để cô bé quỳ đi, đoán chừng đến sáng mai không chịu được nữa, đến quỳ cũng vô cùng đau đớn”.

Long Thiên Tiếu nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy nhìn thoáng qua cửa sổ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực không còn gì để nói, chưa từng gặp qua đứa trẻ nào lại cứng đầu như vậy, có thể quỳ một buổi chiều đã là rất giỏi rồi.

Lúc này, Long Tiểu Tịch mặc một bộ đồ ngủ hình thỏ màu trắng, bởi bộ đồ màu trắng nên rất nổi bật trong đêm tối.

“Chị Thanh Dao, ăn bánh bao không?”

Long Tiểu Tịch ngồi xổm trước mặt Lục Thanh Dao, lấy hai chiếc bánh bao từ trong hộp thức ăn nhỏ của mình ra, Lục Thanh Dao nghe vậy chỉ lắc lắc đầu.

“Vậy thịt gì sao?”

Long Tiểu Tịch lại lấy thịt ra hỏi, Lục Thanh Dao vẫn lắc đầu, Long Tiểu Tịch thấy vậy cũng không biết phải làm thế nào.

“Còn có cái này, miếng cay, chị Tuyết Cầm không cho em ăn miếng cay, em phải giấu trộm đấy. Em cũng không nỡ ăn, nếu chị muốn ăn thì em sẽ cho chị”.

Long Tiểu Tịch không biết từ đâu lấy ra một túi miếng cay sau đó nói.

“Chị không ăn”.

Lục Thanh Dao lắc đầu, không ngẩng mặt lên nói, tuy nói như vậy nhưng cô bé đã không nhịn được nuốt nước miếng.

“Vậy chị muốn ăn cái gì, em đi lấy cho chị”.

Long Tiểu Tịch có chút bất đắc dĩ nói.

“Chị không muốn ăn gì cả, em vào trong nhà đi!”

Lục Thanh Dao nhìn Long Tiểu Tịch nói.

“Long Tiểu Tịch, vào nhà, đi ngủ ngay”.

Lúc này Cố Tuyết Cầm nói vọng qua ô cửa sổ.

“Vâng, em vào đây!”

Long Tiểu Tịch đồng ý đáp lại.

“Chị Thanh Dao mau về đi, buổi tối nếu không về nhà sẽ bị quái thú bắt đi đấy”.

Long Tiểu Tịch nhìn Lục Thanh Dao nói, nói xong cũng vội vã đi vào nhà.

Sắc mặt Lục Thanh Dao có chút tái nhợt, vốn đã tái rồi, vết thương bên trong của cô bé khá nặng, khóe miệng còn có vết máu. Mùa thu tiết trời se lạnh, trận gió thổi qua toàn thân cô bé cảm thấy lạnh lẽo.

Lục Thanh Dao hơi ngửa đầu lên, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, trên mặt hiện lên ý cười sầu thảm.

“Chị Tuyết Cầm, chị Thanh Dao thật sự không đi sao?”

Long Tiểu Tịch trở về phòng, đi đến bên cửa sổ nhìn thấy Lục Thanh Dao quỳ trên mặt đấy có chút lo lắng hỏi lại.

“Cô bé hẳn là không chịu đi”.

Cố Tuyết Cầm đáp.

“Vậy chị ấy có thể bị quái thú bắt đi mất không?”

Long Tiểu Tịch lại hỏi.

“Sẽ không đâu”.

Cố Tuyết Cầm đáp.

“Biết ngay là mọi người lừa em, trên thế giới này căn bản không có quái thú, bị quái thú bắt đi gì gì đó chỉ có trẻ con mới tin thôi”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy từ trên cửa sổ tụt xuống miệng lẩm bẩm nói.

“Biết là lừa em rồi, em còn hỏi?”

Cố Tuyết Cầm không còn gì để nói.

“Bởi vì em là trẻ con, trẻ con nên mới tin, nếu không tin vậy thì không giống trẻ con lắm”.

Long Tiểu Tịch giật giật ống quần, lầm bầm nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời này nhất thời cảm thấy không nói nên lời, lời này nghe ra cũng cảm giác hợp lý, đứa bé này thật đúng là một con quỷ nhỏ.

“Được rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, em ngủ cùng bố hay ngủ cùng chị?”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời hỏi lại.

“Em có thể không ngủ cùng bố cũng không ngủ cùng chị được không? Em có thể ở một mình một phòng, một mình ngủ không?”

Long Tiểu Tịch đi đến gần giường rồi nghiêm túc hỏi lại.

“Vậy bố em thì phải làm sao?”

Cố Tuyết Cầm không biết nên nói gì đành hỏi lại.

“Bố em ngủ cùng chị! Giường của chị lớn như vậy, bố em ngủ cùng với chị vừa đủ. Kết hôn rồi thì nên ngủ cùng nhau, chị và bố em đã kết hôn rồi, kết hôn rồi vậy mà còn không ngủ cùng nhau, không được khỏe mạnh đâu”.

Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói.

“Phốc”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, vừa uống một ngụm nước liền trực tiếp phun ra ngoài. Cái gì mà kết hôn rồi không ngủ cùng nhau sẽ không khỏe mạnh chứ?

“Mấy cái đó ai dạy em vậy?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng không còn gì để nói, tuổi còn nhỏ đã nói được vậy, cô cũng đến phục rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK