Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị cả, lên đi!”

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao lại đứng dậy, bày ra tư thế nghiêm túc, nói.

“Cái đó, có thể không đấu với nhau không?”

Tần Tiểu Manh do dự nói.

“Không được”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, nghe xong, mặt Tần Tiểu Manh lại tràn ngập nỗi bi thương.

“Chị cả cẩn thận!”

Lục Thanh Dao lại nói.

“Đợi một chút. Đến sân bãi bọc nệm bên dưới!”

Tần Tiểu Manh hét lên, sàn đấu này là một mặt phẳng cứng rắn, nếu ngã ở trên này, chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy. Mặc dù vẫn chưa đấu với nhau, nhưng trong lòng Tần Tiểu Manh đã kinh sợ rồi.

Lục Thanh Dao là ai, người ta cũng đã nói rồi, cô bé tập võ từ nhỏ. Động tác lên sân ban nãy của cô bé, Tần Tiểu Manh cô không làm được.

Cho nên, trong lòng Tần Tiểu Manh biết rõ, biết mình không thể là đối thủ của Lục Thanh Dao, mặc dù cô bé trông như một đứa trẻ 14-15 tuổi.

“Thầy?”

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao nhìn về phía Long Thiên Tiếu, hỏi.

“Có thể”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói. Nghe được lời này, Lục Thanh Dao hơi nhảy dựng lên, lại đáp xuống sàn.

Động tác của Tần Tiểu Manh lại khá buồn cười, gần như là trèo xuống, cô đã không còn một chút chí khí nào cả.

Đến sân huấn luyện trên mặt đất, Lục Thanh Dao đã bày ra một tư thế sẵn sàng đón nhận đòn tấn công của Tần Tiểu Manh, thấy vậy, Tần Tiểu Manh nghiến răng, sau đó đi về phía Lục Thanh Dao.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đã đến khu nghỉ ngơi, anh ngồi đối diện với Cố Tuyết Cầm, uống nước cô gọi, xem hai người đối đầu nhau trên sân, bộ dáng như đang xem kịch vậy.

“Em ra tay trước đi”.

Tần Tiểu Manh cũng bày ra tư thế, bởi vì cô chỉ có thể sử dụng Thái Cực Quyền do ông chú kì quái dạy, cho nên cô căn bản không biết tấn công kiểu gì, trước mắt, cô cũng chỉ có thể đợi Lục Thanh Dao đánh trước.

“Vậy chị nhìn cho kĩ nhé”.

Lục Thanh Dao nói, nói xong, cô bé liền xông về phía Tần Tiểu Manh.

Tiếp theo là một màn bi thương, Tần Tiểu Manh còn chưa kịp ra tay đã bị đặt ở trên mặt đất, cả người ngã uỵch xuống, bộ dạng vô cùng chật vật.

“Dừng, chị không đánh nổi, chị không chơi nữa”.

Tần Tiểu Manh bị ngã đau đớn, nói với Lục Thanh Dao.

“Làm sao có thể nói không chơi là không chơi chứ? Bắt buộc phải chơi. Cháu muốn chơi thì chơi, không muốn chơi cũng phải chơi!”

Long Thiên Tiếu đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, thấy tình huống bên này, anh cao giọng nói.

“Ông chú kì quái, Thái Cực Quyền của chú không có sức công kích, thậm chí cháu còn không có cơ hội phản kích, chơi kiểu gì?”

Tần Tiểu Manh tức giận nói.

“Lục Thanh Dao, tới đi!”

Long Thiên Tiếu không quan tâm tới Tần Tiểu Manh, mà là nói với Lục Thanh Dao.

“Vâng thầy”.

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao lễ phép nói.

“Đắc tội chị cả rồi”.

Lục Thanh Dao chắp tay về phía Tần Tiểu Manh, nói xong, cô bé lại tấn công Tần Tiểu Manh, thấy thế, Tần Tiểu Manh khóc không ra nước mắt, nếu không phản kích, cô nhất định sẽ bị đè xuống một lần nữa, hơn nữa còn có thể bị ngã rất thảm hại.

Không có cách nào khác, cô chỉ có thể kiên trì đến cùng, chỉ là kết cục vẫn như cũ, cô lại bị hạ gục, tình huống như vậy lặp đi lặp lại, sau khi bị Lục Thanh Dao hạ gục mấy lần, Tần Tiểu Manh cảm thấy cả người mình sắp tan rã.

Nhưng Lục Thanh Dao vẫn không có ý bỏ qua cho cô, cô bé vẫn không ngừng tấn công khiến cô mệt mỏi không muốn đánh lại.

“Anh đang huấn luyện người khác sao?”

Thấy cảnh tượng trên sân, Cố Tuyết Cầm uống một ngụm nước, vô cùng tò mò. Đây tính là huấn luyện gì, nghiêm túc mà nói, đây có lẽ hành hạ người khác mới đúng.

Cho dù Cố Tuyết Cầm không phải là người trong nghề, liếc mắt cô cũng có thể nhìn ra, Tần Tiểu Manh không phải là đối thủ của Lục Thanh Dao, nếu cứ tiếp tục gây sức ép như vậy, dường như cũng không có ích lợi gì cho Tần Tiểu Manh.

Nghĩ đến mức lương 100 ngàn tệ hàng tháng của Long Thiên Tiếu ở tập đoàn Long Đằng, 100 ngàn tệ mà dạy dỗ người ta như vậy, 100 ngàn tệ đến dễ như thế, kiếm tiền còn nhanh hơn cả đi cướp ngân hàng.

“Những gì nên dạy, tôi đã dạy con bé từ lâu rồi, nó không thể sử dụng, đáng đời bị giày vò”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói. Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm nhìn anh, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

“Anh đang nói về Thái Cực Quyền à?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Chẳng thế thì sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi vặn lại.

“Anh dạy cái đó, tôi thấy mấy cụ già trên phố cũng tập, cảm giác không có tác dụng gì, có thể khỏe mạnh dẻo dai không sai, nhưng, anh chắc chắn con bé có thể dựa vào bộ môn này đánh bại Lục Thanh Dao sao?”

Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, có chút khó tin nói.

“Đương nhiên, là bản thân con bé không thể vận dụng mà thôi. Số lần bị đánh ít quá, bị ngã nhiều rồi, có lẽ con bé sẽ giác ngộ”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười, nói. Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm cạn lời, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tiểu Manh bị Lục Thanh Dao điên cuồng đấm đá. Trong đám người thường, thân thủ của Tần Tiểu Manh cũng được coi là khá tốt, nhưng gặp phải Lục Thanh Dao - người tập võ từ nhỏ, xuất thân từ dòng dõi võ thuật thì khoảng cách đã được mở ra.

Tập đoàn Long Đằng, tầng cao nhất, trong phòng làm việc của Tần Viễn Lâm.

Lúc này, Tần Viễn Lâm đang xem tài liệu, đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Tần Viễn Lâm cầm micro lên, hỏi.

“Chủ tịch Tần, là tôi, Triệu Nguyên”.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói khàn khàn.

“Triệu Nguyên, Triệu Nguyên nào?”

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm có chút mông lung nói.

“Chủ tịch Tần đúng là quý nhân hay quên, tôi là Triệu Nguyên đến từ công ty địa ốc Thành Dực, lần trước tôi đã ăn tối với chủ tịch!”

Đầu dây bên kia lại nói.

“Hóa ra là giám đốc Triệu, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm cũng nhớ ra, sau đó nói. Thành Dực là một công ty bất động sản không nhỏ ở thành phố Lâm Giang, trước đây bởi vì một số dự án hợp tác, ông đã qua lại với công ty này, sau này hợp tác không thành công, ông cũng quên mất công ty Thành Dực và việc ông quên giám đốc Triệu đó cũng là điều đương nhiên.

“Cũng không có gì to tát, tôi muốn một người chỗ chủ tịch Tần”.

Đầu dây bên kia, Triệu Nguyên khàn giọng nói.

“Ừm? Giám đốc Triệu muốn ai? Cậu nhìn trúng nhân tài nào trong công ty tôi rồi?”

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm có chút ngạc nhiên nói.

“Không phải nhân tài, người tôi muốn là một bảo vệ, nói với chủ tịch Tần rằng, tôi muốn một nhân viên bảo vệ, chắc là ông sẽ không từ chối chứ?”

Triệu Nguyên nói, giọng của anh ta nghe qua khiến người ta rất khó chịu, lúc nào cũng cảm thấy vô cùng u ám.

“Không biết giám đốc Triệu muốn tên bảo vệ nào, rốt cuộc người nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu chứ? Nếu chỉ là một nhân viên bảo vệ, giám đốc Triệu muốn tôi liền cho, không phải chuyện lớn gì”.

Tần Viễn Lâm hiển nhiên có chút bất ngờ, khẽ nhíu mày, hỏi. Triệu Nguyên này có ý gì, muốn đào khoét bảo vệ của tập đoàn Long Đằng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK