Ở ban công tầng hai, lúc thấy chiếc Audi A6 màu đỏ chạy vào trong, Vương Mỹ vội vã đi xuống.
“Tuyết Cầm, đây là xe ai vậy?”
Vương Mỹ thấy Cố Tuyết Cầm nắm tay Long Tiểu Tịch bước xuống xe bèn hỏi.
“Dù sao cũng không phải xe con!”
Cố Tuyết Cầm nói, cô vẫn còn giận chuyện Vương Mỹ giành lấy chiếc BMW của Long Thiên Tiếu, bộ dạng hiện giờ của Vương Mỹ chắc chắn lại chẳng có chuyện gì tốt.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Không phải xe của con, vậy là xe con mua cho Long Thiên Tiếu à?”
Vương Mỹ giận dữ nhìn Long Thiên Tiếu nói.
“Mẹ à, mẹ có thể đừng làm loạn nữa được không? Xe này không phải con mua, lương của con không mua nổi chiếc này đâu, đâu phải là mẹ không biết”.
Cố Tuyết Cầm nghe bà ta nói vậy lại tức giận, quả nhiên hệt như cô nghĩ.
“Tiền lương của con không mua nổi, lẽ nào lương của Long Thiên Tiếu có thể mua nổi sao? Con còn không mua nổi thì Long Thiên Tiếu càng không thể mua nổi xe như vậy”.
Vương Mỹ cãi lại.
“Rốt cuộc mẹ muốn thế nào?”
Cố Tuyết Cầm thật sự cạn lời, hơi tức giận hỏi.
“Em con sắp đi làm rồi, vẫn chưa có xe, các con đi làm mà lái xe đắt vậy làm gì, chẳng phải nhà đã có xe máy điện rồi sao? Lái chiếc xe điện đó là được rồi. Em trai con cũng trưởng thành rồi mà không có xe đi lại thì trông chả ra sao. Nếu có xe thì càng dễ làm quen bạn gái”.
Vương Mỹ nhìn chiếc xe trước mặt, thản nhiên nói.
“Tại sao chứ? Con nói mẹ nghe nhé, xe này không phải của con, con cũng không đứng tên xe, mẹ đừng hòng mà lấy, mẹ quá đáng lắm rồi!”
Dù tính cách Cố Tuyết Cầm tốt đến mấy cũng không nhịn được nữa, cô siết chặt hai tay, đôi mắt hiện lên sự tức giận.
Vương Mỹ cũng nhận ra Cố Tuyết Cầm tức giận nên hơi dịu giọng lại.
“Em con đi thực tập giờ vẫn chưa về, các con có thể lái trước, nó chưa cần gấp”.
Vương Mỹ thở dài, vờ tỏ vẻ rộng lượng.
“Không bao giờ có chuyện đó đâu, mẹ đừng mơ. Nếu mẹ cứ ép buộc như vậy thì mẹ cũng đừng lấy chiếc BMW đó!”
Cố Tuyết Cầm nắm tay Long Tiểu Tịch vào nhà, cô chưa từng thấy người nào quá đáng như vậy, dù được voi đòi tiên cũng không đến mức như vậy. Vì bà ấy là mẹ của mình thôi, chứ nếu không, Cố Tuyết Cầm chẳng thèm để ý gì mà đã trở mặt luôn rồi.
“Này, Cố Tuyết Cầm, con có ý gì hả? Mẹ nuôi con lớn như vậy dễ dàng lắm sao? Mẹ chỉ lấy hai chiếc xe thì có làm sao, hơn nữa, em con là con trai của mẹ, lẽ nào chẳng phải là em trai của con à? Con làm chị lẽ nào không nên quan tâm đến em trai sao?”
Vương Mỹ đuổi theo, dáng vẻ mình có lý mình không sợ mà nói. Thấy cảnh tượng này, Long Thiên Tiếu nhếch môi cười đi vào nhà.
“Phải, nó là em của con, con nên chăm sóc nó cả đời, chăm từng li từng tí cho nó cả đời đúng chứ? Nó là đàn ông con trai, có đầy đủ tay chân, nó muốn thứ gì, chẳng lẽ không biết tự mình cố gắng đạt được sao? Học phí đại học là con cho nó, từ lúc con đi làm đến giờ, một nửa tiền lương đều tiêu tốn cho nó, vậy còn chưa đủ nữa à? Con còn phải làm trâu làm ngựa cả đời cho nó sao?”
Cố Tuyết Cầm thấy mình sắp tức đến điên rồi, này là logic gì, sao lại có người mẹ vậy chứ?
“Con nuôi hai đứa vô dụng này năm năm rồi, con có tiền nuôi người ngoài thế mà lại ý kiến này nọ khi giúp em trai mình. Cố Tuyết Cầm, rốt cuộc con còn có lương tâm hay không?”
Vương Mỹ đuổi theo không ngừng trách mắng. Cố Tuyết Cầm trốn vào phòng, nghe mấy lời khinh miệt hà khắc này, cô thấy mình sắp tức đến khóc rồi nên cởi giày ra ngồi trên giường.
“Chị Tuyết Cầm đừng khóc, đợi bố em tìm được nhà, chị và Tiểu Tịch cùng chuyển đi được không?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Long Tiểu Tịch nằm sấp lên đùi Cố Tuyết Cầm, ngoan ngoãn nói. Nghe cô bé nói vậy, Cố Tuyết Cầm cũng bớt giận, yêu chiều xoa đầu Long Tiểu Tịch.
“Nhưng bố em không cần chị nữa thì phải làm sao đây?”
Cố Tuyết Cầm cười khổ hỏi.
“Không đâu, mặc dù bố không nói nhưng bố rất thích chị đó!”
Long Tiểu Tịch lắc đầu nói.
“Sao em biết?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Thì em biết thôi! Ánh mắt bố nhìn chị khác hẳn khi nhìn mấy phụ nữ khác”.
Long Tiểu Tịch kiên quyết nói, Cố Tuyết Cầm cũng cảm thấy ấm lòng.
“Chẳng phải hôm nay em còn bài tập chưa làm xong à, giờ đi làm đi, cô nương!”
Cố Tuyết Cầm xoa đầu Long Tiểu Tịch, yêu chiều nói.
“Vâng, em biết rồi ạ, giờ em đi làm ngay, làm xong rồi sẽ đến nói chuyện với chị nha!”
Nghe thế, Long Tiểu Tịch bèn đứng dậy như nhớ ra chuyện gì cực kỳ quan trọng.
“Ừ, đi đi!”
Cố Tuyết Cầm đáp. Thấy Long Tiểu Tịch mở cửa rời đi, cô mới khẽ thở dài, cảm thấy trong lòng đã được lấp đầy.
Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc cô đã làm gì sai, tại sao họ cứ phải ép cô làm những chuyện mình không thích?
“Cố Tuyết Cầm, có phải con đã quyết tâm ở cùng với thằng vô dụng kia rồi không? Mẹ thấy con bị cậu ta mê hoặc rồi, mẹ nói cho con biết mẹ muốn lấy chiếc xe này, nếu không cút hết ra ngoài đi!”
Lúc này, giọng Vương Mỹ lại vang lên. Nghe thấy giọng bà ta, Cố Tuyết Cầm ngồi trên giường phiền não che tai lại, cho đến khi Vương Mỹ không còn nói nữa, cô mới thở phào.
“Lạch cạch”.
Lúc này cửa phòng mở ra, Long Thiên Tiếu đi vào.
“Tôi thấy cửa không khóa nên đi vào”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.
“Ừ”.
Cố Tuyết Cầm tựa vào giường đáp một tiếng, lúc này tâm trạng của cô rất tệ, thấy rõ là không có tâm trạng để ý đến cái gì.
“Xe sẽ không đưa xe cho bà ấy nên cô đừng cảm thấy áp lực, thật ra tôi đã quen rồi, cô bị kẹp ở giữa cũng vô cùng khó xử”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu ngồi xuống bên giường Cố Tuyết Cầm, bình thản nói. Nghe anh nói vậy, Cố Tuyết Cầm thở dài, đôi tay ngọc ngà ôm mặt, một lúc lâu sau, có nước mắt chảy len lỏi qua các kẽ tay.
Lúc này Long Thiên Tiếu cũng phát hiện ra, trong lòng anh có chút đau, một tay anh giơ lên, định đặt lên vai Cố Tuyết Cầm nhưng anh lại lưỡng lự một hồi lâu.
Cuối cùng Long Thiên Tiếu vẫn đặt tay lên bờ vai yếu ớt của Cố Tuyết Cầm rồi vỗ nhẹ.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi biết cô đang cảm thấy uất ức, cô đã phải chịu tủi thân biết bao nhiêu năm nay rồi!”
Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng không biết nên nói gì nên mới nói ra mấy lời này. Anh không phải là người giỏi an ủi người khác, anh chỉ có thể bày tỏ sự quan tâm của mình bằng cách thức gượng gạo này.
Ngay lúc tay đặt lên vai Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cảm nhận được đôi tay ấm nóng ôm lấy cổ mình, mặt Cố Tuyết Cầm vùi vào vai anh.