Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bà, bố!”

Sau khi bước vào, Cố Tuyết Cầm chào hỏi. Nghe thấy vậy, bà cụ Cố chỉ khẽ gật đầu, còn Cố Vân Sơn lại thở dài một hơi.

“Bố!”

Thấy Cố Vân Sơn, Long Thiên Tiếu cũng lên tiếng chào hỏi.

“Cậu đến rồi đấy à”.

Cố Vân Sơn chỉ nói. Khi thấy Long Thiên Tiếu, trong lòng ông liền cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ cần có Long Thiên Tiếu, những người này sẽ không dám làm gì con gái ông.

“Mẹ”.

Khi thấy Vương Mỹ, Cố Tuyết Cầm do dự một lúc, nhưng cuối cùng cô vẫn chào hỏi một tiếng.

“Ha ha, cô còn biết gọi mẹ?”

Vương Mỹ cười lạnh, sau đó nói, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm lại không nói gì, cô chỉ nhìn về phía bà cụ Cố.

“Bà nội tìm tôi có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không phải tôi tìm cô, mà là mẹ cô tìm cô”.

Bà cụ Cố nói. Lúc này, đám người nhà họ Cố trầm mặc không nói gì, bộ dạng như đang xem kịch hay.

“Mẹ tìm con có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Có thể có chuyện gì? Tôi chỉ muốn lấy lại những thứ tôi xứng đáng được nhận mà thôi”.

Vương Mỹ ngẩng đầu lên, bà ta cũng không thèm nhìn Cố Tuyết Cầm lấy một cái, nói.

“Thứ mẹ xứng đáng được nhận?”

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu.

“Đúng. Chính là thứ tôi xứng đáng được nhận. Cố Tuyết Cầm, tôi không dễ dàng gì để nuôi cô lớn bằng ngần này, cô nên có nghĩa vụ phụng dưỡng tôi đúng không?”

Vương Mỹ chất vấn.

“Con không phủ nhận chuyện này”.

Cố Tuyết Cầm lạnh giọng nói.

Cũng chính vào lúc này, Long Thiên Tiếu đi đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm, anh nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô.

Hành động này của Long Thiên Tiếu cũng khiến Vương Mỹ có phần kiềm chế. Long Thiên Tiếu đứng bên cạnh Cố Tuyết Cầm, ý tứ rất rõ ràng, đây là một loại hỗ trợ thầm lặng.

Đại ý là, có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt vợ tôi.

Cố Tuyết Cầm cũng hiểu được tấm lòng của Long Thiên Tiếu, trong lòng cô khẽ ấm áp.

“Nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng có mà bày ra bộ dạng chanh chua hăm dọa người khác, nếu bà không biết cách nói chuyện, tôi không ngại xé rách miệng bà đâu”.

Giọng của Long Thiên Tiếu không lớn, nhưng khẩu khí lại đủ lạnh lùng.

“Cậu!”

Nghe thấy thế, cơ thể Vương Mỹ run lên vì tức giận.

“Bà muốn gì, nói đi!”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ, nói.

“Một tên người ngoài như cậu, có tư cách gì nói chuyện với tôi?”

Vương Mỹ bắt bẻ.

“Đúng, đây là chuyện nhà chúng tôi, có liên quan gì đến anh chứ?”

Thấy thế, Cố Thiếu Duy cũng hùa theo. Mặc dù cậu ta sợ Long Thiên Tiếu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chắc tên phế vật này không dám động thủ đâu.

“Tôi nói có tư cách là có tư cách, tôi nói có quan hệ là có quan hệ!”

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Dựa vào đâu?”

Cố Thiếu Duy có chút bực mình nói.

“Dựa vào nắm đấm của tôi lớn! Cậu có ý kiến hả?”

Khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên đường cong lạnh lùng, anh nhìn về phía Cố Thiếu Duy bằng ánh mắt rét lạnh.

Khi nói chuyện, một tay anh nắm lấy tay cầm ghế bên cạnh, anh trực tiếp bóp nát tay cầm ghế thành vụn gỗ, sau đó thả xuống đất.

Thấy cảnh tượng này, Cố Thiếu Duy chỉ biết nuốt nước bọt, trên trán cậu ta còn toát ra ít mồ hôi lạnh.

Lúc này, thậm chí cậu ta còn tưởng tượng rằng nếu Long Thiên Tiếu bóp cổ cậu ta, có phải là cổ cậu ta cũng giống như tay cầm ghế đó, trực tiếp bị bóp nát?

Thấy một màn này, đám người cũng vô cùng kinh ngạc, fuck, sức mạnh quái quỷ gì vậy? Ngay cả tay cầm ghế được làm bằng gỗ, Long Thiên Tiếu chỉ cần bóp nhẹ liền vỡ vụn, con mẹ nó, đây có còn là chuyện do con người làm ra không?

Thấy động tác này, ánh mắt bà cụ Cố lại trở nên ngưng trọng, tên phế vật này quả thực đã khác xưa.

Long Thiên Tiếu rõ ràng có sức mạnh chuyên chế ngang tàng, tại sao trước đây luôn giả bộ vô dụng? Trong lòng bà cụ Cố khó hiểu.

“Tôi hỏi cậu, có ý kiến gì không?”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Cố Thiếu Duy, sau đó hỏi.

“Tôi…”

Cố Thiếu Duy đổ mồ hôi như tắm, nhất thời cậu ta không biết nên nói gì.

“Điếc hay câm, tôi hỏi cậu có ý kiến gì không?”

Long Thiên Tiếu lại cao giọng chất vấn.

“Không không có!”

Cố Thiếu Duy khẩn trương nói.

“Không có gì thì tiếp tục, nói cho tử tế”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Vương Mỹ, nói tiếp đi, ban nãy nói đến chỗ cô muốn lấy gì? Nói cho bọn họ biết, cô muốn lấy gì”.

Bà cụ Cố xê dịch thân thể, ung dung nói.

“Không cần ấp a ấp úng, Long Thiên Tiếu tôi là người nói lý, các người thế này, nói ra ngoài người khác còn cho rằng tôi bắt nạt các người đó”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Cố Tuyết Cầm, tôi nói trắng ra nhé. Bây giờ cô đã không còn là người nhà họ Cố nữa, dự án hợp tác với nhà họ Tần, là một nhà chúng tôi cùng cố gắng giành được, vì giành được dự án này, Thiếu Duy đã bỏ ra rất nhiều công sức, công lao cũng lớn nhất. Cho nên, nhà chúng tôi nên lấy được nhiều lợi nhuận hơn”.

Vương Mỹ không biết liêm sỉ nói, bà ta không hề cảm thấy có gì sai khi nói ra lời này.

“Cái gì?”

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm cảm thấy mình nghe nhầm rồi. Cố Thiếu Duy có công lớn nhất? Cô giành được dự án này, Long Thiên Tiếu đóng góp nhiều nhất, nhưng nó có liên quan gì đến Cố Thiếu Duy? Thậm chí cậu ta còn không tham gia vào chuyện này, ok?

Cô muốn nói tiếp, nhưng lại bị Long Thiên Tiếu ngăn lại.

“Cho nên, các người muốn lấy bao nhiêu?”

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ hỏi.

“Không nhiều, dù sao, chúng ta cũng đã từng là người một nhà, tôi sẽ không đuổi cùng giết tận. Tôi chỉ cần 95% lợi nhuận trong tay các người thôi”.

Vương Mỹ bày ra bộ dạng như kiểu đang bố thí, kiêu ngạo nói.

“Ý là các người muốn tiền, muốn tiền từ chỗ chúng tôi”.

Long Thiên Tiếu giả vộ hiểu ý của Vương Mỹ, gật đầu nói.

“Không sai”.

Vương Mỹ đáp.

“Muốn tiền, đương nhiên có thể”.

Long Thiên Tiếu nói. Nghe thấy vậy, mắt Vương Mỹ chợt sáng lên, bà ta cảm thấy có hi vọng.

Câu trả lời của Long Thiên Tiếu cũng khiến đám người có chút bất ngờ.

Chỉ là vào lúc này, Long Thiên Tiếu móc móc túi áo, một lúc sau, anh móc ra thứ gì đó.

“Hôm qua mua đồ ăn còn thừa, cho bà này!”

Long Thiên Tiếu lấy ra mấy đồng xu, anh lấy một xu ra đưa cho Vương Mỹ.

“Một xu? Cậu điên à? Một đồng xu muốn đẩy chúng tôi đi, cậu coi chúng tôi là ăn mày hả?”

Thấy thế, Vương Mỹ cũng sửng sốt, bà ta không nhịn được gầm lên. Sợ rằng đầu tên tên phế vật này có vấn đề rồi, vậy mà lại dùng một xu để đối phó bà ta, coi bà ta là ăn mày sao?”

“Xin lỗi, bà nghĩ nhiều quá rồi, tôi không coi bà là ăn xin, cùng lắm tôi chỉ coi bà là một con chó thôi, đuổi một con chó đi, dùng một xu là đủ rồi”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK