Tần Viễn Lâm có chút không nói nên lời, cũng không muốn nghe hai người này lảm nhảm thêm nữa, quá vô nghĩa rồi.
“Ày, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, con cái nhà n
ào chẳng thế, có gì thì cứ nói, che dấu làm gì”.
Bác gái nhiệt tình kia lại nói, Tần Viễn Lâm nghe vậy liền đứng lên, đi từng bước một về biệt thự nhà mình, nơi này không ở lại được nữa, hai người già kia, quả đúng là cực phẩm nhân gian rồi.
“Ông anh, đừng cậy mình khỏe, nếu đi không được thì để tôi qua đỡ anh”.
Ông Trần nhìn thấy bộ dạng bước đi gian nan của Tần Viễn Lâm, có chút sốt ruột nói.
“Đi đi đi, chúng ta qua đó đỡ ông ấy một chút, ông xem bộ dạng của ông ấy như vậy, quả là đáng thương!”
Bác gái nhiệt tình nhìn thấy bộ dạng của Tần Viễn Lâm, có chút thương hại nói.
“Được rồi!”
Ông Trần nghe vậy cũng đuổi theo, hai người liền đỡ lấy Tần Viễn Lâm.
“Các người làm gì vậy?”
Tần Viễn Lâm có chút luống cuống hỏi.
“Dìu ông về nhà, ông cứ như vậy thì bao giờ mới về đến nhà được, chúng ta dù sao cũng là hàng xóm, anh em xa không bằng láng giềng gần, hiện giờ chúng ta nên giúp đỡ lân nhau, ông hiểu không?”
Bác gái nhiệt tình kia nói với giọng đương nhiên.
“Nói không sai, ông anh à, cái chân này của tôi cũng có tật, hôm nào trời lạnh liền đau, mỗi khi đau như vậy tôi chỉ có thể vịn tường bước đi. Hôm nay thời tiết cũng lạnh, chân tôi cũng có chút cảm giác đau. Nhưng chỉ là cơn đau cũ hôm nay tôi không vịn tường nữa mà sẽ đỡ anh”.
Ông Trần giúp đỡ Tần Viễn Lâm, vô cùng trượng nghĩa nói, lời này vừa nói, Tần Viễn Lâm nghe được cũng muốn ứa nước mắt, mẹ nó còn có thể như vậy sao, gì mà không vịn tường mà đỡ ông ta.
Tần Viễn Lâm bị hai người này dìu đi, bất lực không nói được gì, ông ta chỉ ăn no thôi mà.
Không phải suy thận, cũng không phải thoát vị đĩa đệm gì đó.
“Nhà tôi ở ngay phía trước, hai vị có thể đi được rồi”.
Sau khi đi được một đoạn, Tần Viễn Lâm mới nói, phía trước là nhà ông ta, vốn dĩ hai nhà cũng không cách nhau quá xa.
“Chúng tôi biết rồi! Khi nãy chúng tôi còn đỡ con gái ông mà. Bảo con gái ông chú ý đến thai nhi, đừng để bị động thai, làm mẹ đơn thân không đáng sợ, chỉ sợ người làm bố mẹ như ông không ủng hộ cô ấy thôi”.
Bác gái nhiệt tình kia lại nói, Tần Viễn Lâm nghe được trong lòng cũng phải cạn lời, mẹ nó cái gì mà mẹ đơn thân, con gái tôi còn chưa có bạn trai nữa đấy, nó thật sự chỉ ăn no quá thôi!
“Được rồi, thật sự tới nơi rồi! Tôi có thể tự mình đi được!”
Tần Viễn Lâm không còn gì để nói, dưới sự dứt khoát của Tần Viễn Lâm hai người họ mới buông tay ra, nhìn bộ dạng Tần Viễn Lâm rời đi, trong mắt hai người ngập tràn sự thương hại.
“Nói mới thấy sao người này có chút quen quen vậy nhỉ?”
Bác gái nhiệt tình nhìn Tần Viễn Lâm rời đi, hơi cau mày lại, nói.
“Tôi cũng thấy hơi quen quen, nhưng không nhớ ra được là ai, hình như nhìn thấy ở đâu rồi!”
Ông Trần gãi gãi đầu, có chút mơ hồ nói.
“Không nhớ ra thì cứ xem như là nhân vật tầm cỡ đi, có thể ở chỗ này chắc chắn đều là những người có máu mặt rồi”.
Bác gái nhiệt tình kia lại nói.
“Đúng, đúng, đúng, tôi cũng là nhân vật lớn đấy”.
Ông Trần xoa xoa đầu nói, nói xong hai người liền rời đi.
“Gọi bố về gấp như vậy làm gì?”
Tần Viễn Lâm đi vào trong phòng, hỏi.
“Bố về rồi ạ, vậy con sẽ qua đó!”
Tần Tiểu Manh nói.
“Qua đó làm gì? Con vừa mới ăn xong mà, con có biết xấu hổ không hả? Thế là thất lễ đấy biết chưa?”
Tần Tiểu Manh vừa muốn ra khỏi cửa, liền bị Tần Viễn Lâm kéo lại, khuyên giải một phen.
“Được rồi, con không đi nữa, lần sau lại đến”.
Tần Tiểu Manh nghe vậy, cũng không còn cách nào chỉ có thể nói như vậy. Hiện giờ nếu qua đúng thật không được lịch sự lắm.
“Cùng bố đến bệnh viện, xem tình hình của bố cậu Long thế nào, còn cả bác sĩ Bách Lý Vô Cầu kia nữa. Bách Lý Vô Cầu kia y thuật lợi hại như vậy, về sau sẽ có lúc cần nhờ vả người ta, sống trên đời này, bệnh tật khó tránh khỏi”.
Tần Viễn Lâm vô cùng cảm khái nói.
“Vâng, khi nào bố đi thì gọi con, cuộc phẫu thuật sắp xếp lúc 3 giờ chiều, đầu giờ chiều chúng ta đến hẳn vẫn kịp”.
Tần Tiểu Manh lại nói, nói xong đi lên tầng. Đây cũng là một biệt thự hai tầng trang trí rất xa hoa, có tầng âm, diện tích cũng rất lớn, nhưng chỉ có hai người ở, hiển nhiên có chút cô quạnh.
Hơn nữa Tần Viễn Lâm cũng không thường xuyên đến đây, ông ta hay ở chỗ gần công ty cho nên chỗ này hằng ngày chỉ có một mình Tần Tiểu Manh.
Sau khi đóng gói mọi thứ xong xuôi, Long Thiên Tiếu cùng Cố Tuyết Cầm lái xe đưa Long Tiểu Tịch đến bệnh viện, sau khi đưa đồ xong, nhờ Lý Bình để ý Long Tiểu Tịch, bọn họ mới đi ra cửa.
Bây giờ là 10 giờ 25 phút, Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu đã ở dưới khu trung tâm thương mại Tiềm Long.
Tinh Bát Khắc, phía trên trung tâm thương mại Tiềm Long chính là nơi họ hẹn với Cố Hiểu Huy.
“Chúng ta lên đó thôi!”
Long Thiên Tiếu nhìn thang máy, rồi nói với Cố Tuyết Cầm.
“Vâng, hôm nay chúng ta nói chuyện với anh ta, nhưng đoán chừng sẽ không kí kết được hợp đồng nào”.
Cố Tuyết Cầm lên tiếng rồi đi vào thang máy.
“Đến lúc đó xem tình hình thế nào, trên phương diện hợp đồng này cô không được chịu thiệt!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, rồi mỉm cười nói.
“Thì đó, bà ấy muốn tôi chịu thiệt, nhưng không dễ đâu”.
Cố Tuyết Cầm có vài phần kiêu ngạo nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ mìm cười. Trong chốc lát, hai người họ đã đến tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là quán cà phê Tinh Bát Khắc, giờ là buổi sáng nhưng những chỗ như quán cà phê này vẫn tương đối yên tĩnh, huống hồ cũng không quá nhiều người ở đây.
Vừa mới tiến vào trong, Long Thiên Tiếu liếc mắt một cái đã thấy chỗ Cố Hiểu Huy ngồi.
Cố Hiểu Huy lúc này cả người còn đang ngồi trên xe lăn, toàn thân quấn băng vải, nhìn qua có chút khôi hài.
Vì ký hợp đồng, ngồi xe lăn chạy tới chỗ này cũng không dễ dàng gì.
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu, Cố Hiểu Huy rõ ràng sửng sốt một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi, phải biết rằng anh ta bị thương như vậy chính là Long Thiên Tiếu ban tặng.
Nhưng anh ta vẫn vẫy tay với Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm để hai người họ đi về hướng đó.
Làm xong hết thảy, anh ta bảo người trợ lý của mình tạm thời rời đi.
“Chuẩn bị xong hợp đồng chưa?”
Cố Tuyết Cầm ngồi xuống hỏi, với Cố Hiểu Huy thì không cần khách sáo gì hết, từ trước tới giờ đều đơn giản thô lỗ. Giữa bọn họ là đối thủ một mất một còn.
“Đương nhiên là xong rồi, vì để không trì hoãn tiến độ của dự án, ngày hôm qua người của tôi đã thức suốt đêm soạn bản hợp đồng này. Đây là bản hợp đồng cuối cùng, cô xem đi, nếu không có vấn đề gì thì kí tên vào đây là được”.
Cố Hiểu Huy nói xong, cầm lấy bản hợp đồng ném về phía Cố Tuyết Cầm và nói. Long Thiên Tiếu ngồi bên cạnh Cố Tuyết Cầm nhưng Cố Hiểu Huy vẫn không dám nhìn qua bên này, đó là một nỗi sợ xuất phát từ sâu trong lòng.
“Để tôi xem, anh chờ chút!”
Cố Tuyết Cầm nghe thấy, cầm lấy bản hợp đồng, dò soát từng mục một, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, từng giây từng phút trôi qua, Cố Hiểu Huy bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Xem hợp đồng thôi, có cần lâu vậy không?