Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kinh nghiệm của ông ta rất phong phú, ông ta dường như hiểu được chiêu thức của sư tỷ, cho nên, dựa vào kinh nghiệm và thực lực, ông ta có thể áp chế sư tỷ”.

Lúc này, Lục Thanh Dao hiểu như không hiểu nói, dù sao cô bé cũng không phải là Long Thiên Tiếu, cho nên những gì mà cô thấy cũng không tính là quá nhiều.

“Mặc dù cháu nói đúng, nhưng vẫn chưa nhìn ra điểm chính bên trong. Lát nữa cháu là người lên sân, cháu qua đây, chú có vài lời muốn nói với cháu”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu gật đầu nói, nói xong, anh liền đứng dậy đi ra ngoài. Thấy thế, Lục Thanh Dao cũng đi theo.

“Anh Long đi đâu vậy?”

Thấy Long Thiên Tiếu rời đi, Lôi Hổ có chút hoảng hốt, dù sao, trước mắt Long Thiên Tiếu chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn ta.

“Chắc là đi vệ sinh, yên tâm, anh ấy sẽ không bỏ mặc các anh đâu”.

Nghe thấy vậy, Lâm Hi lạnh lùng nói, cô cũng không thèm nhìn Lôi Hổ, ánh mắt tập trung lên võ đài, Lão Kỳ và Tần Tiểu Manh đang đánh nhau, nhưng Tần Tiểu Manh đã rơi vào trạng thái suy sụp hoàn toàn.

“Cô thua rồi”.

Lão Kỳ lạnh lùng nói, khóe miệng nhếch lên một đường cong tàn nhẫn.

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh lại tập trung hơn, để tránh khỏi sự tấn công của Lão Kỳ, cô chỉ có thể tận dụng sức mạnh của mình để bay lên không, nhưng Lão Kỳ đã sớm dự đoán được điều này, chỉ thấy ông ta ra tay trước, dựa vào góc cột, ông ta bay lên còn cao hơn cả Tần Tiểu Manh.

Khi Tần Tiểu Manh ngẩng đầu lên, một chân của Lão Lỳ đã đặt ở giữa bụng cô.

“Phốc!”

Khoảnh khắc Tần Tiểu Manh bị đánh trúng, một ngụm máu tươi trào ra, cả người cô bay ra khỏi võ đài như diều đứt dây, Lão Kỳ vẫn chưa dừng lại ở đó mà tiếp tục tấn công, muốn tiếp tục ra tay với Tần Tiểu Manh.

Chỉ là vào lúc này, một bóng đen xuất hiện ôm lấy cơ thể mềm mại của Tần Tiểu Manh vào trong ngực, sau đó không chế thân thể vững vàng đáp xuống mặt đất.

“Hửm?”

Thấy có người đến, Lão Kỳ khẽ cau mày.

“Con bé thua rồi”.

Lâm Hi nhìn vào Lão Kỳ, nói bằng vẻ mặt lạnh lẽo.

“Cô là ai, cô không biết quy tắc của đấu trường quyền anh ngầm này sao?”

Lão Kỳ hừ lạnh nói.

“Tôi nói rồi, con bé đã thua, tôi mặc kệ quy tắc chó má của các người”.

Lâm Hi lạnh lùng nói. Ánh mắt cô nhìn Lão Kỳ đầy ý cảnh cáo, tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng này, trong lòng Lão Kỳ khẽ run lên, ông ta cảm thấy như mình đang ở trong một căn nhà xác.

“Lão Kỳ, luật chỗ tôi, rời khỏi sàn đấu sẽ tính là thua. Sao? Ông còn muốn tấn công một cô gái nhỏ hả?”

Lúc này, Lôi Hổ lên tiếng nói chuyện, hắn ta cũng có chút kinh ngạc, hắn ta chưa kịp phản ứng, Lâm Hi đã ra tay, thân thủ của Lâm Hi, hắn ta đã từng thấy qua, có thể dễ dàng đánh bại Hồ Lục, sao lại là kẻ tầm thường được?

“Hừ! Cậu Lôi có nhiều thủ đoạn hay thật, không biết cậy lấy đâu ra nhiều cô gái trẻ thân thủ tốt như vậy”.

Lão Kỳ hừ lạnh một tiếng, xác thực nói.

“Cái này ông không cần quan tâm”.

Lôi Hổ lạnh lùng nói,

“Sao, em cảm thấy như thế nào?”

Lúc này, Lâm Hi hỏi.

“Chị Lâm Hi, em không sao”.

Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh khẽ gật đầu nói. Lão già này quả thực mạnh hơn nhiều so với mấy tên đô con trước.

Cũng vào đúng lúc này, Long Thiên Tiếu đã quay trở lại.

“Có tự đi được không?”

Lâm Hi hỏi.

“Em đi được mà, vấn đề không lớn”.

Tần Tiểu Manh vô cùng chắc chắn nói, mặc dù bị thương, nhưng hiện tại cô dùng cách của Long Thiên Tiếu để khống chế hơi thở, cô cảm thấy vẫn có thể chống đỡ được.

“Vậy lên đi! Đi tìm anh cả!”

Lâm Hi nói.

Nói xong, Lâm Hi và Tần Tiểu Manh đi lên.

“Cảm thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Mạnh hơn những người trước, mọi người có thể nhìn ra lão già này dùng môn võ nào không?”

Tần Tiểu Manh lau vết máu nơi khóe miệng, sau đó nói.

“Sư tỷ yên tâm, thầy nói hết với em rồi”.

Lục Thanh Dao đáp, Lôi Hổ ở một bên nghe được cuộc đối thoại này không khỏi có chút kinh ngạc, nghe khẩu khí, tiếp theo cô bé mười bốn mười lăm tuổi này sẽ lên sân sao?

Lẽ nào cô bé này còn mạnh hơn Tần Tiểu Manh? Trong lòng Lôi Hổ nghi ngờ, nhưng hắn ta không dám nói gì, hắn ta cũng sợ bị bẽ mặt.

Trước đó, hắn còn cho rằng Tần Tiểu Manh không phải là cao thủ, thậm chí còn không phải là người luyện võ, kết quả hắn ta bị bẽ mặt rồi, người ta không chỉ là người luyện võ mà còn là một cao thủ.

“Vậy thì được”.

Nghe thấy thế, Tần Tiểu Manh chỉ nhàn nhạt nói.

“Cháu ra ngoài với chú một lát”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói với Tần Tiểu Manh, nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh cũng đi theo. Mặc dù cô bị thương, nhưng không đến nỗi không đi được.

Thấy cảnh tượng kỳ quái ở phía bên này, sắc mặt của Lão Kỳ lại vô cùng nghiêm trọng, tiếp theo, bọn họ sẽ phái ai lên? Lẽ nào là cô bé mười bốn mười lăm tuổi đó sao, nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể là cao thủ được?

Còn có người phụ nữ vô cùng xinh đẹp kia, ban nãy nói chuyện với cô, ông ta cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, chỉ cần không phải là người phụ nữ này, ông ta cảm thấy mình còn có chút cơ hội.

Nhưng nghĩ lại, đối phương sẽ để cho một cô bé mười bốn mười lăm tuổi lên sân sao? Trong lòng Lão Kỳ hoài nghi.

“Lão Kỳ, ông đánh hay lắm, quả nhiên là trụ cột của Bắc Thành chúng ta”.

Phương Cận hết lời khen ngợi.

“Cậu Phương quá khen, chỉ là ức hiếp một cô gái nhỏ, có gì hay ho chứ”.

Nghe thấy vậy, Lão Kỳ lại lắc lắc đầu, sau đó nói.

“Lão Kỳ nói gì vậy, đó không phải cô gái bình thường, hai cao thủ trước đều bị cô ta đánh bại. Ông có thể giành được chiến thắng đủ để chứng minh rằng gừng càng già càng cay”.

Phương Cận lại nói bằng vẻ mặt vui mừng, thắng một trận như vậy, hắn ta cảm thấy bớt lo lắng hơn.

“Đợi thắng hai hiệp tiếp theo, cậu Phương chúc tôi vẫn chưa muộn”.

Lão Kỳ lại lắc đầu nói.

“Ok ok”.

Phương Cận nói.

Thành phố Lâm Giang, trong một căn phòng giám sát.

Thấy Lão Kỳ đánh bại Tần Tiểu Manh, trên mặt Phương Thắng Thiên lại không rõ vẻ vui buồn, thậm chí còn lộ ra vẻ nghiêm trọng.

“Đại ca, Lão Kỳ thắng rồi”.

Đàn em phía sau có chút kích động nói.

“Thắng một cô gái, có gì đáng để chúc mừng, hơn nữa còn là một cô gái bị thương. Tiếp theo còn có 2 hiệp đấu nữa, 4 người này đều không đơn giản. Rốt cuộc bọn họ là ai, sao tôi chưa từng thấy bọn họ ở thành phố Lâm Giang nhỉ?”

Phương Thắng Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nghiêm nghị nói.

“Bọn thuộc hạ đang điều tra, đã có chút manh mối!”

Lúc này, người phía sau Phương Thắng Thiên vô cùng thận trọng nói.

“Manh mối gì?”

Phương Thắng Thiên cau mày hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK