Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Hướng Thiên yên tâm, tất nhiên tôi sẽ không tùy tiện nói những chuyện này ra”.

Một lúc sau, Chân Phàm chỉnh đốn lại quần áo, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sắc mặt bình thường như cũ.

“Hy vọng như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh Chân về chuyện ngày hôm nay. Anh bận như thế mà còn mời anh đến, thật ngại quá”, Trần Hướng Thiên vừa lái xe vừa nói.

“Ấy, tại sao anh Trần lại nói điều này, anh Trần có thể cho tôi cơ hội này để xuất hiện trước mặt một người như cậu Long, nói anh Trần là cha sinh mẹ đẻ thứ hai của tôi cũng không quá lời. Cậu Long là người có chức có quyền, người như vậy hẳn là có công lao rất lớn đối với Đại Hạ, là người hùng của Đại Hạ. Tôi có thể làm việc cho người như vậy thì còn mong gì hơn”.

Chân Phàm nghe vậy thì phất phất tay, nói một cách khiêm tốn. Xuất thân là người bình thường, lại vươn tới quyền cao chức trọng, rốt cuộc là người như thế nào? Nếu không phải là nhìn thấy những bất động sản đứng tên Long Thiên Tiếu thì ai có thể nghĩ tới người trong giới chức quyền lại sống ở một nơi như núi Vân Lan.

“Anh Chân nói quá lời rồi. Cậu Long bây giờ chỉ là một người bình thường ở núi Vân Lan, cậu Long không muốn bất kì ai biết đến thân phận của mình. Mong anh Chân nhớ kĩ việc này”.

Chân Phàm đột nhiên nhìn ra manh mối, Trần Hướng Thiên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thận trọng nhắc nhớ ông ta một chút. Chân Phàm có thể có ngày hôm nay, chắc hẳn không phải là một kẻ ngốc, tự biết nặng nhẹ.

“Không cần anh Trần nói tôi cũng hiểu. Chân Phàm tôi không phải là kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không làm hỏng việc của anh Trần. Sau này, cậu Long đó nếu có chuyện gì, chỉ cần có chỗ cần đến Chân Phàm tôi thì anh Trần cứ việc nói với tôi là được, quyết không từ chối”, Chân Phàm xúc động nói.

“Vậy tôi thay mặt cậu Long cảm ơn anh Chân”, Trần Hướng Thiên nói.

“Lời này của anh Trần không đúng rồi, ai mà cả đời không có lý tưởng nghề nghiệp chứ, có thể làm việc cho cậu Long là lý tưởng nghề nghiệp của tôi”, Chân Phàm cảm khái nói.

“Nếu anh Chân muốn thông qua cậu Long để tìm kiếm con đường tiến thân thì tôi khuyên ông nên thận trọng. Cậu Long này có tính tình ngay thẳng, ghét nhất là xu nịnh”.

Lúc Trần Hướng Thiên nói, trong giọng điệu có mấy phần cảnh cáo.

“Lời của anh Trần không đúng rồi. Chẳng lẽ anh Trần làm việc cho cậu Long là vì con đường tiến thân sao?”

Chân Phàm nghe thấy thì lắc đầu và hỏi lại.

“Tất nhiên là không phải. Ông cũng biết tôi xuất thân Nam Cảnh, nếu như năm đó không bị thương thì bây giờ tôi đang đứng ở chiến trường Nam Cảnh giết giặc. Nam tử hán, đại trượng phu, thân cao bảy thước, xả thân nơi chiến trường mới coi như sống không uổng kiếp này, chết không hối tiếc”.

Trần Hướng Thiên vừa lái xe vừa nói với giọng điệu mang theo lý tưởng hào hùng.

“Tôi cũng giống với anh Trần. Tuy rằng tôi không xuất thân từ quân đội nhưng cũng xuất thân cơ hàn, bố tôi cũng là cựu quân nhân, vì giết kẻ cướp mà bị gãy mất một chân. Lúc còn nhỏ bố tôi thường dạy tôi phải bảo vệ quê hương đất nước, giữ mình ngay thẳng. Đại Hạ ta từ ngàn năm nay đều có truyền thống yêu nước, mỗi khi đất nước lâm nguy, đều phải đoàn kết như một, vô số nhân sỹ yêu nước thương dân đã hy sinh anh dũng. Tôi tin rằng mỗi ngành nghề, mỗi chức vụ đều có những cách thể hiện lòng yêu nước”, Chân Phàm vô cùng cảm khái nói.

“Anh Chân khiêm tốn rồi, không ngờ rằng tôi với anh Chân lại là người có cùng chí hướng”.

Trần Hướng Thiên cũng có chút cảm khái nói, những lời này của Chân Phàm làm ông ta nhớ lại những chuyện trong quá khứ, trong lòng có chút xúc động.

“Vì vậy, sau này cậu Long có chuyện gì, anh Trần cũng không cần khách sáo với tôi, cứ việc nói với tôi, mong rằng tôi có thể làm hết sức mình”.

Chân Phàm nghe thấy thế thì cũng gật đầu và nói.

“Anh Chân yên tâm, nếu sau này có việc gì, tôi sẽ mặt dày mà làm phiền anh”, Trần Hướng Thiên nói.

“Được”, Chân Phàm đáp.

Hai người vừa đi vừa nói, đã đến nơi. Trần Hướng Thiên dừng xe lại, Chân Phàm xuống xe, hai người chào hỏi hai câu rồi Trần Hướng Thiên lái xe rời đi.

Trong biệt thự nhà họ Cố ở sườn núi Vân Lan.

Lúc này, người nhà họ Cố tập hợp đông đủ. Trong đại sảnh rộng rãi đã ngồi kín người, kẻ ngồi người đứng.

“Hôm nay bảo mọi người đến là để thông báo kết quả đàm phán với nhà Cố Tuyết Cầm, đồng thời có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thương lượng với mọi người”.

Bà cụ Cố ngồi ở ghế chủ tọa, liếc nhìn mọi người, lông mày cau lại. Bên cạnh bà ta là Cố Hiểu Huy, anh ta vẫn đang ngồi trên xe lăn, anh ta đã bị thương một trăm ngày rồi.

“Bà nội ơi, nếu Cố Tuyết Cầm muốn 70% lợi nhuận của toàn bộ dự án và cũng muốn chia lợi nhuận cuối năm của gia tộc thì cháu thấy việc này căn bản không cần phải bàn nữa. Chuyện này thật là quá đáng, nếu nó đòi hỏi nhiều như thế thì cháu đề nghị cô ta nằm mơ đi!”

Lúc này, Cố Hiểu Huy ngồi trên xe lăn vô cùng kiên quyết nói. Tuy rằng anh ta không tham gia vào cuộc đàm phán sáng nay với Cố Tuyết Cầm nhưng anh ta đã biết được đại khái nội dung cuộc đàm phán rồi.

Sau khi có người nói với anh về yêu cầu của Cố Tuyết Cầm, anh cũng cảm thấy Cố Tuyết Cầm điên thật rồi. Xem ra người phụ nữ khốn nạn này không chỉ muốn tiền mà còn muốn nắm quyền điều hành nhà họ Cố. Nó tưởng rằng bây giờ vẫn còn ông cụ chống lưng cho nó hay sao?

Đúng ra mà nói thì là tên vô dụng Long Thiên Tiếu kia điên rồi, nếu không điên thì sao có thể đưa ra điều kiện như thế?

“Ý kiến của những người khác thì sao? Chuyện sáng ngày hôm nay, cho dù tôi không nói thì mọi người chắc cũng biết rồi. Bây giờ tôi chính thức nhắc lại lần nữa. Hiểu Huy nói không sai, điều kiện mà Cố Tuyết Cầm đưa ra, cô ta muốn giành lại quyền quản lý dự án hợp tác với nhà họ Tần đồng thời muốn được chia lợi nhuậncuối năm của gia tộc. Hơn nữa, cô ta phải có quyền quyết định toàn bộ dự án, tất cả các quyết định quan trọng liên quan đến dự án này, cô ấy đều có quyền phủ quyết”.

Bà cụ Cố nhìn mọi người, lạnh lùng nói. Mọi người nghe xong cũng xôn xao, nghị luận sôi nổi, tiếng nói chung của cuộc nghị luận đều là lên án Cố Tuyết Cầm tham lam.

Nhìn thấy mọi người không ai đứng ra có ý kiến, anh cả nhà họ Cố- Cố Vân Đông lúc này liền đứng ra.

“Mẹ, Cố Tuyết Cầm đưa ra điều kiện như vậy không đơn thuần là muốn tiền mà còn muốn quyền. Mẹ phải biết rằng, một khi dự án với nhà họ Tần được tiến hành thuận lợi thì thu nhập của nhà họ Cố chúng ta sẽ tăng mạnh, lúc đó 70% dự án của gia tộc sẽ đến từ dự án hợp tác với nhà họ Tần, Cố Tuyết Cầm còn muốn chia lợi nhuận cuối năm thì lợi nhuận của một mình cô ấy sẽ là 75% lợi nhuận của cả gia tộc”.

Cố Vân Đông khom người chào bà cụ Cố rồi nói. Vì một số lý do, ông ta và chú hai Cố Vân Hải đều không tham dự buổi đàm phán với Cố Tuyết Cầm.

Nhưng ông ta đã nắm được chi tiết tình huống cụ thể của cuộc đàm phán. Dù sao thì kết quả của cuộc đàm phám cũng liên quan đến việc sau này bọn họ sẽ vơ vét được bao nhiêu tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK