Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Còn nữa, nếu muốn lấy bom ra thì nhất định phải phẫu thuật, phẫu thuật thì bắt buộc phải gây tê, gây tê rồi thì bom hẹn giờ sẽ kích hoạt tính thời gian đếm ngược. Bác sĩ mổ chính nói rằng, nếu không thể hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng mười lăm phút thì bom sẽ nổ. Hiện tại cô bé đang ở bệnh viện số một của đại học Lâm Giang, trong bệnh viện có giáo sư và chuyên gia hàng đầu, nhưng bọn họ không dám chắc có thể hoàn thành ca phẫu thuật".

Lúc này, Trần Hướng Thiên phiền não nói.

"Hiện tại, chuyển người đến bệnh viện Long Hòa ở thành phố Lâm Giang đi, tôi sẽ sắp xếp người phẫu thuật cho cô bé".

Long Thiên Tiếu nhanh chóng đưa ra quyết định.

"Không biết cậu Long định để ai phẫu thuật cho cô bé? Giáo sư của bệnh viện số một đại học Lâm Giang nói rằng không một bác sĩ nào trên thế giới có thể hoàn thành ca phẫu thuật ấy".

Trần Hướng Thiên nghe vậy, thấp thỏm nói.

"Có một người có thể, thử xem sao".

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

"Tỉ lệ thành công cao không?"

Trần Hướng Thiên bèn hỏi.

"Khó nói trước lắm, cứ thử xem, ông làm theo lời tôi là được".

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ hờ hững nói.

"Được, tôi sẽ đi làm ngay".

Trần Hướng Thiên lo lắng nói.

"Phải rồi, còn một chuyện nữa, lát nữa chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo với các cơ quan truyền thông, thông báo tình hình vụ án ở Tây Thành, tôi phải nói thế nào?"

Trần Hướng Thiên thẳng thắn nói ra, ông ta muốn biết cái nhìn của Long Thiên Tiếu về chuyện này.

"Có gì thì nói đó, cứ trình bày đúng như sự thật là được".

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

"Nếu nói thật thì e rằng mọi người sẽ cảm thấy khủng hoảng".

Trần Hướng Thiên hơi lo lắng.

"Tên sát thủ đó không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu, trước sáng mai, tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi thế giới này".

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu nói.

"Được".

Trần Hướng Thiên không chất vấn gì thêm nữa, ông ta tin tưởng Long Thiên Tiếu, nếu đến cả anh cũng không làm được thì trên thế giới này còn ai có khả năng làm được nữa.

"Ừm".

Long Thiên Tiếu đáp lời, chào một câu rồi tắt máy. Anh trầm ngâm một lát, sau đó gọi vào số của Bách Lý Vô Cầu.

"Có một ca phẫn thuật cần đến anh".

Long Thiên Tiếu nói toạc ra.

"Phẫu thuật gì, không làm, không làm, tôi có phải người làm của anh đâu, vì sao anh bảo tôi làm gì là tôi phải làm nấy, tôi không làm".

Bách Lý Vô Cầu chẳng thèm hỏi rõ ràng, chỉ một mực phản đối gay gắt. Anh ta cảm thấy mình trở thành công cụ của Long Thiên Tiếu mất rồi, đúng là quá đáng.

"Người đó đang ở bệnh viện Long Hòa, là một cô bé chừng mười bốn, mười lăm tuổi".

Long Thiên Tiếu chẳng cần biết anh ta có làm không, chỉ nói ra câu ấy.

"Không nghe, không nghe, tôi không nghe, anh đừng nói".

Bách Lý Vô Cầu nghe vậy, cứ lặp lại liên tục, nói xong là tắt máy ngay. Long Thiên Tiếu lại gọi lại, chắc là bởi vì không chịu nổi sự quấy rối ấy, Bách Lý Vô Cầu chỉ có thể nghe máy.

"Cho anh một phút, anh có lý do gì để tôi phải phẫu thuật cho người ta".

Bách Lý Vô Cầu gắt gỏng nói.

"Bệnh nhân đang ở bệnh viện Long Hòa, là một cô bé chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Trưa hôm qua, ở thành phố Lâm Giang xảy ra một vụ án mạng, người bị hại là người nhà của liệt sỹ Nam Cảnh, trong hai ông cháu, một người chết, một người bị thương. Hung thủ là người của liên minh sát thủ, hiện tại trong dạ dày của cô bé ấy có một quả bom hẹn giờ, buộc chung với một chiếc thẻ nhớ. Quả bom ấy cực kỳ đặc biệt, chỉ cần tiến hành phẫu thuật là nó sẽ kích hoạt chế độ đếm ngược phát nổ, nhất định phải hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng bốn mươi lăm phút, nếu không thì bom sẽ nổ. Chỉ một mình anh mới có khả năng hoàn hành ca phẫu thuật ấy, ngoài ra không còn ai nữa".

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng nói lạnh lùng.

"Sao anh biết tôi sẽ làm?"

Bách Lý Vô Cầu trào phúng nói.

"Bố mẹ cô bé đều chết trong cuộc chiến tranh ở Nam Cảnh, tôi hi vọng cô bé sống sót, tôi chờ anh ở bệnh viện Long Hòa".

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói một câu rồi tắt máy, không đợi Bách Lý Vô Cầu trả lời.

"Khốn kiếp! Nhị Hằng Tử, đù má, chết ở cái xó nào rồi?"

Lúc này, Bách Lý Vô Cầu hét to vào trong căn nhà tranh.

"Thầy ơi, em tới đây".

Tiểu Nhị vội vàng chạy tới.

"Chuẩn bị đi, mang hòm thuốc tới bệnh viện Long Hòa".

Bách Lý Vô Cầu nói với Tiểu Nhị.

"Vâng, xong ngay đây ạ. Chúng ta tới bệnh viện Long Hòa làm gì?"

Tiểu Nhị vừa chuẩn bị vừa nói.

"Đi là biết thôi mà, hỏi nhiều thế làm gì? Càng lúc em càng giống Long Thiên Tiếu rồi đấy, lải nhải liên mồm".

Bách Lý Vô Cầu nhíu mày, nói với vẻ không vui.

"Hơ, em biết rồi".

Nghe vậy, Tiểu Nhị đáp lời.

Đợi đến khi Long Thiên Tiếu từ bên ngoài về, Cố Tuyết Cầm đã dậy rồi, đang loay hoay trong phòng bếp.

"Mấy ngày nay bận lắm à, nhiều điện thoại như thế?"

Cố Tuyết Cầm tùy ý hỏi.

"Cũng hơi bận, nhưng không phải chuyện gì to tát".

Long Thiên Tiếu vừa nói vừa tới giúp cô.

"Phải rồi, lát nữa tới bệnh viện Long Hòa, làm chút thức ăn mang tới cho bố mẹ, còn phải làm thêm hai suất rồi đựng riêng ra".

Nhớ tới chuyện gì đó, Long Thiên Tiếu nói.

"Làm thêm hai suất làm gì? Hai bác đâu ăn được nhiều như thế?"

Cố Tuyết Cầm cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.

"Mang cho Bách Lý Vô Cầu và học trò của anh ta".

Long Thiên Tiếu chỉ nói thế.

"Thế à".

Cố Tuyết Cầm nói.

Bận mải hơn nửa tiếng, rốt cuộc bữa sáng thịnh soạn cũng ra lò, Long Tiểu Tịch, Long Vận Nhi, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm ngồi trước bàn cơm, trên ti vi ngoài phòng khách đang chiếu tin tức.

"Xin kính chào các đơn vị truyền thông, mời mọi người tới sớm như thế là để thông báo về vụ việc giết người xảy ra ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố Lâm Giang. Vụ việc đã làm một người chết và một người bị thương, người bị thương chỉ bị thương nhẹ. Tên sát nhân đã dùng vũ khí sắc nhọn tác động vào phần yếu hại trên cổ nạn nhân, khiến nạn nhân mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Trải qua quá trình điều tra khám nghiệm hiện trường, hung thủ được xác định là sát thủ chuyên nghiệp thuộc liên minh sát thủ nước ngoài. Trước mắt, chúng tôi đang dốc sức truy bắt hung thủ, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được, đòi lại công bằng cho người thiệt mạng".

Trong bản phát sóng trực tiếp, Trần Hướng Thiên ngồi trên cùng, đối mặt với vô số ống kính, thông báo tình hình vụ án giết người.

"Là tên sát thủ trong video hôm qua sao? Hắn tới thật rồi!"

Cố Tuyết Cầm vừa ăn sáng vừa xem tin tức, không khỏi cảm khái nói.

"Sát thủ gì?"

Long Vận Nhi không hiểu cho lắm.

"Không có gì, chỉ là video bên ngoài thôi, em xem phỏng vấn tiếp đi là sẽ biết".

Cố Tuyết Cầm không biết nói thế nào, chỉ có thể trả lời.

Sau khi Trần Hướng Thiên tóm tắt sự việc, bắt đầu tới khâu phóng viên đặt câu hỏi.

"Thưa ông Trần Hướng Thiên, theo những gì chúng tôi được biết, trước khi tới Đại Hạ, hung thủ đã từng đăng một video thách thức, công bố muốn tự tay mở ra thị trường thuê mướn sát thủ ở Đại Hạ, biến Đại Hạ thành thiên đường của sát thủ và lính đánh thuê, không biết ông có chú ý tới những thông tin liên quan hay không?"

Một nữ phóng viên đứng lên đặt câu hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK