Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi hiểu rồi, các người đều đi hết đi!"

Bà cụ Cố liếc mắt nhìn mọi người, sau đó nói. Bà ta nói xong liền bước ra ngoài, ít nhiều có chút xấu hổ rời đi.

"Cục trưởng Trần, giám đốc Triệu, còn có ông Châu lần này làm phiền mọi người rồi".

Sau khi mọi người rời đi, Long Thiên Tiếu nói với ba người trước mặt.

"Cậu Long khách sáo quá, đây đều là những việc chúng tôi nên làm".

Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy, vô cùng khách khí đáp.

"Việc của anh Long cũng là việc của tôi. Nếu anh Long có việc gì thì chỉ cần nói một tiếng là được, Triệu Đại Phú tôi sẽ lập tức đến ngay".

Lúc này, Triệu Đại Phú vỗ vỗ ngực, vô cùng chắc chắn nói.

"Cậu Long khách sáo quá rồi. Châu Phàm tôi lần đầu đến đây, còn mong cậu Long quan tâm nhiều hơn".

Lúc này, Châu Phàm hơi chắp hai tay lên, nhìn Long Thiên Tiếu đáp.

"Ông Châu nói gì vậy chứ?"

Long Thiên Tiếu nghe thấy những lời này, anh cũng lịch sự đáp lại.

"Cậu Long nếu không có chuyện gì khác thì chúng tôi về trước đây, hy vọng sau này có cơ hội mời cậu ăn cơm".

Lúc này, Trần Hướng Thiên cũng nói, Châu Phàm nghe vậy cũng gật gật đầu.

"Được, nếu hai ông còn có việc bận thì có thể về trước".

Long Thiên Tiếu nói, hàn huyên hai ba câu với hai người một chút, sau đó họ mới rời đi.

"Anh Long, mọi thứ trong biệt thự đều đã thu xếp ổn thỏa cả rồi. Hôm nay anh có thể dọn đến ở. Tất cả đồ đạc cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ cả. Chỉ cần mang theo một số vật dụng cá nhân là có thể dọn đến ở".

Lúc này, Triệu Đại Phú nói với Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm luôn dặn dò phải chu đáo những chuyện liên quan đến Long Thiên Tiếu.

"Hôm nay chúng tôi sẽ chuyển đến đó".

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên đáp, bên này Vương Mỹ nghe được những lời này trong nháy mắt trở nên hưng phấn, bà ta không thể ngờ được tên vô dụng này thật sự mua được biệt thự, tuy rằng không biết mua bằng cách nào nhưng mua được là tốt rồi.

"Anh Long cần tôi gọi mấy chiếc xe qua giúp anh chuyển đồ không? Chúng tôi có một đội xe chuyên để chuyển nhà".

Triệu Đại Phú nhìn thoáng qua xung quanh lại nhìn Long Thiên Tiếu nói.

"Chỉ có đồ của tôi, vợ tôi và con gái thôi, cũng không nhiều lắm, để trên xe tôi là có thể đi rồi".

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói nhưng lại khiến người khác không thể làm trái lời.

"Chờ đã, cái gì mà chỉ có vợ cậu, con gái cậu. Còn tôi và bố vợ cậu nữa? Đồ của chúng tôi cũng tương đối nhiều đấy".

Lúc này, Vương Mỹ nói chuyện rồi nhìn thoáng qua Cố Vân Sơn.

"Mẹ, ý của mẹ là sao chứ?"

Lúc này, Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày nói.

"Sao nào, Cố Tuyết Cầm, các con bây giờ định bỏ hai người già này ở lại, còn mình đến biệt thự kia sống sao?"

Lúc này, Vương Mỹ vô cùng tức giận nói.

"Là mẹ muốn đuổi bọn con ra ngoài, bây giờ bọn con rời đi, sao mẹ còn muốn đi theo nữa? Hơn nữa, con cũng không mua biệt thự đó, giấy tờ viết tên anh ấy. Biệt thự anh ấy mua thì liên quan gì đến mẹ chứ?"

Sắc mặt Cố Tuyết Cầm không tốt lắm, lạnh lùng thốt ra.

"Long Thiên Tiếu, cậu cũng có thái độ này phải không?"

Vương Mỹ nghe được lời này của Cố Tuyết Cầm, sắc mặt không tốt lắm nhìn về phía Long Thiên Tiếu hỏi.

"Phải".

Long Thiên Tiếu chỉ nói ra một chữ.

"Long Thiên Tiếu, cậu có ý gì hả, cậu ăn của nhà chúng tôi, dùng của nhà chúng tôi, tiêu tiền của nhà chúng tôi, sống ở đây năm năm, hiện giờ cậu đối với chúng tôi như vậy sao? Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à?"

Vương Mỹ nghe vậy lại tức giận nói.

"Năm năm qua, những gì tôi dùng, tiêu xài, ăn uống đều là của Cố Tuyết Cầm, không liên quan một chút nào đến bà. Bà không nên tự dát vàng lên mặt mình như vậy".

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ, vô cùng bình tĩnh nói. Triệu Đại Phú nhìn thấy tình huống này còn có chút kinh ngạc.

Long Thiên Tiếu thân phận cao quý như vậy, bất động sản đứng tên anh ta còn đếm không hết, lại còn phải ăn xài của người khác nữa sao? Cái này chắc chắn không phải sự thật chứ? Hẳn là người phụ nữ kia đang nói bậy bạ.

"Vị này, bà cô này, bà không nhầm đấy chứ? Với thân phận như anh Long đây mà phải ăn của bà, dùng đồ của bà, tiêu xài của bà sao?"

Triệu Đại Phú nhìn về phía Vương Mỹ có chút khó mà tin nổi nói.

"Tại sao không, cậu ta chỉ là một tên vô dụng, dùng đồ của chúng tôi, ăn của chúng tôi, tiêu của chúng tôi, năm năm rồi, anh có biết năm năm qua cậu ta sống thế nào không?"

Vương Mỹ lớn tiếng hét, Triệu Đại Phú nghe vậy cũng chỉ lắc lắc đầu nói.

"Giám đốc Triệu 5 giờ chiều này có thể đợi tôi ở trung tâm giao dịch không, tiện thể bàn giao một số việc liên quan đến biệt thự".

Long Thiên Tiếu nói xong câu này thì trở về phòng, Cố Tuyết Cầm thấy vậy cũng đi theo.

"Được thôi, tùy vào anh Long".

Triệu Đại Phú nghe thấy vậy nhìn Long Thiên Tiếu hơi hơi cúi đầu, sau đó rời đi, đây là việc nhà của gia đình người khác, nói thật Triệu Đại Phú không muốn tham gia vào.

"Cố Vân Sơn, ông, con mẹ nó bị câm điếc rồi à? Không biết nói gì sao, con mẹ nó cả đời này ông muốn sống ở chỗ tồi tàn này à?"

Lúc này, Vương Mỹ nhìn Cố Vân Sơn rồi hét lên.

"Nơi này có gì không tốt chứ, sống ở đâu mà chẳng thế?"

Cố Vân Sơn có chút vô tội nói, kỳ thật, có được sống trong biệt thự hay không với ông ta cũng không quan trọng lắm.

"Mẹ nó, lời ông nói có ý gì chứ? Ông như thế cả đời này mới không khá lên được đấy, thật sự cả đời làm một tên vô dụng thôi!"

Vương Mỹ nghe vậy giận đến mức không thở nổi, chỉ vào Cố Vân Sơn tức giận la mắng, Cố Vân Sơn nghe vậy cũng không nói gì. Mấy năm gần đây, ông ta đã quen với điều đó rồi.

Cố Tuyết Cầm đương nhiên nghe thấy những lời chửi rủa này.

"Bà ấy lại mắng bố".

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.

"Cô nghĩ như thế nào?"

Long Thiên Tiếu hỏi.

"Tôi không muốn bà ấy đi theo, sẽ không công bằng với anh".

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu hồi lâu, sau đó lắc lắc đầu nói.

"Chỉ cần cô thấy đúng là được".

Long Thiên Tiếu nghe vậy gật gật đầu nói.

"Bên kia nhà họ Cố, thật sự đồng ý điều kiện của chúng ta sao?"

Lúc này, Cố Tuyết Cầm hỏi.

"Cô nói xem?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười như không cười nói.

"Điều kiện này rất hà khắc, theo lý mà nói, bọn họ sẽ không đồng ý".

Cố Tuyết Cầm trầm ngâm một lát sau đó nói.

"Theo lý thì đúng là như vậy, nhưng cô thấy tôi là người sẽ nói đạo lý sao? Vì vậy hiện giờ bọn họ phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý".

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười, trên mặt là bộ dạng vô cùng tự tin.

"Cái này cũng quá nhiều rồi, cho dù là tôi, tôi cũng cảm thấy quá nhiều, 70%, còn hoa hồng cuối năm, mỗi năm toàn bộ 75% lợi nhuận của nhà họ Cố đều nằm trong tay tôi, điều này cũng quá đáng sợ rồi".

Cố Tuyết Cầm cảm thán nói, nếu chuyện này có thể thực hiện, toàn bộ nhà họ Cố, xét theo nghĩa thì đều nằm trong tay cô rồi.

Cho dù cô không phải chủ của nhà họ Cố nhưng cũng lớn hơn cả chủ. Về phần, Nam Cung Vân, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là chủ nhà họ Cố nhưng một khi đồng ý điều kiện này bà ta chẳng khác nào hoàn toàn mất đi quyền lực, hoàn toàn trở thành gối thêu hoa, hữu danh vô thực.

Những được mất trong đó, Nam Cung Vân sẽ càng hiểu rõ hơn, cho nên, cô cần phải suy nghĩ kĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK