Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã muộn như vậy còn không ngủ, sao cô lại có quần áo của tôi?”

Trong bóng tối Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm bật đèn lên.

“Đứa nhỏ còn ở bên ngoài sao tôi có thể ngủ được! Người làm bằng da bằng thịt, còn là một đứa bé còn nhỏ như vậy, tôi xem nếu cô bé không chống đỡ nổi tôi sẽ đưa vào nhà, giúp cô bé gọi xe cứu thương. Bộ áo ngủ này hai ngày trước tôi đi qua một cửa hàng trên phố mua cho anh, anh mặc lên xem thử có đẹp không. Ngoài bộ này ra còn có một bộ quần áo thể thao tôi để ở phòng tôi, đều giặt sạch cả rồi, ngày mai anh qua lấy”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Có đồ lót không, khụ khụ”.

Long Thiên Tiếu có chút xấu hổ nói.

“Đều có”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy mặt cũng hơi đỏ lên.

“Cô làm sao biết được số đo của tôi?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy trong lòng thầm thở dài sự thân mật với Cố Tuyết Cầm, cơ hồ hỏi lại theo bản năng.

“Nửa tháng trước, đa phần thời gian đều là tôi giặt quần áo cho anh đúng không? Tự tôi không thể nhìn ra sao?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy vừa giận vừa thẹn nói, tên xấu xa này sao cứ ép người khác phải nói thẳng ra như vậy chứ? Có quần áo thì cứ mặc đi, còn hỏi nhiều như vậy, cảm giác có những lúc người đàn ông này thật nhiều chuyện.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy đáp lại, nói xong cởi áo bên trong xuống, lộ ra bóng lưng cường tráng. Tuy mặc áo mưa nhưng quần áo trên người anh đã ướt đẫm rồi.

Nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Long Thiên Tiếu, mặt Cố Tuyết Cầm cũng đỏ ửng lên, người đàn ông này nhìn qua sẽ cho người ta có cảm giác hơi gầy, không ngờ rằng dáng người lại đẹp như vậy, cơ bắp trên người cuồn cuộn, làn da màu lúa mạch.

Chỉ có điều trên người anh có rất nhiều vết sẹo.

“Trên người anh vì sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?”

Cố Tuyết Cầm sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn rồi hỏi.

“Hồi nhỏ tôi nghịch ngợm, bị va chạm chút thôi”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, có điều anh vừa nói xong liền cảm giác lời nói của mình có chút ngớ ngẩn.

“Anh nói dối, đây là vết thương do dao đâm vào, vết thương do dao chém dài như vậy, sau lưng cũng có vết thương bị đâm, anh nói với tôi bị va chạm sao? Nếu đây đúng là bị va chạm thì khi còn nhỏ anh hẳn phải rất nghịch ngợm, lúc còn nhỏ anh thường xuyên lên núi đao xuống biển lửa đấy à?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy không khách khí phản bác, tên xấu xa này, nói dối cũng không mang theo não, bản thân cô dễ bị lừa như vậy sao?

“Khụ khụ”

Long Thiên Tiếu có chút xấu hổ nói.

“Nếu như tôi không nhìn nhầm, trên người anh còn có vết thương do súng gây ra, anh phải biết tôi là sinh viên trường y, cho dù học về dược nhưng dược và lâm sàng không thể tách rời nhau. Đối với những vết thương cơ bản tôi vẫn có thể xử lý được”.

Cố Tuyết Cầm lại nhìn sau đó nói. Nhìn những vết sẹo dữ tợn này, cô có chút rúng động, còn có chút xót xa.

“Tôi không phải đã nói rồi à, trước kia tôi là lính mà! Trên chiến trường chém giết, có thể sống sót đã không dễ dàng gì, chút thương tích này cũng bình thường thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, ảm đạm cười nói.

“Chút thương tích sao? Anh không phải bị ngốc đấy chứ? Cái này, đa số đều là những vết thương trí mạng đấy? Cái gì mà chút thương tích? Anh rốt cuộc làm cái gì vậy, chém giết với người nào mới chịu nhiều vết thương như vậy?”

Cố Tuyết Cầm nhìn những vết sẹo trên người Long Thiên Tiếu, từng vết sẹo lớn nhỏ, có nhiều vết sẹo rất dữ tợn, Cố Tuyết Cầm nhìn thấy mũi cay cay, trong lòng có chút chấn động, thực sự khiến cho người ta sợ hãi.

Người bị nhiều vết thương như vậy, sao có thể sống tốt được chứ?

“Nếu cô cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nó, có thời gian tôi sẽ bảo Bách Lý Vô Cầu giúp tôi xóa nó đi. Tên đó có thể chữa được rất nhiều loại bệnh khó chữa, mấy vết sẹo này không là gì với anh ta cả”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy xấu hổ cười, có chút ngượng ngùng nói, vết sẹo trên người anh để người bình thường nhìn thấy quả thật sẽ khiến người khác sợ hãi.

Hàng năm chinh chiến, thập tử nhất sinh, trên người có những vết thương này chứ không phải mạng của anh đã là may mắn rồi. Anh cũng không phải người vô địch, trên thế giới này cũng có rất nhiều cách để đối phó với anh.

“Không cần đâu, không phải nói vết sẹo là huy chương của người quân nhân sao? Những thứ này đều là huy chương của anh vì sao lại muốn xóa nó chứ?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lắc đầu nói.

“Vậy tốt rồi, tôi đi thay quần áo đã, tiện thể tắm gội luôn”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười nói sau đó cầm quần áo đi vào nhà tắm, ước chừng mười phút sau, Long Thiên Tiếu rốt cuộc từ trong nhà tắm đi ra ngoài.

“Đã muộn thế này rồi trở về phòng sẽ đánh thức đứa nhỏ”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Tôi ngủ sofa là được”.

Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua sofa.

“Đây là thời tiết gì chứ? Ngủ sofa anh có chăn không? Cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy tức giận nói. Người này rốt cuộc có phải đầu gỗ không vậy? Sao không tự mình chủ động một chút? Không nên để cô phải nói rõ ràng như vậy chứ? Một người đàn ông như anh có thể mặt dày mày dạn hơn một chút không?

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Long Thiên Tiếu gãi gãi đầu, có chút khó xử nói.

“Sao tôi biết được, anh nói xem?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, tức giận nói.

“Vậy chỉ có thể ngủ sofa”.

Long Thiên Tiếu có chút bấc đắc dĩ nói. Cũng không thể đi vào phòng ngủ của cô, ngủ trong phòng cô, cô có bằng lòng không? Long Thiên Tiếu thầm nghĩ.

“Vào phòng tôi đi!”

Cố Tuyết Cầm bất đắc dĩ nói, tự mình nhẹ nhàng bước lên tầng trước, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng gãi gãi đầu cùng đi theo lên. Vào trong phòng, Long Thiên Tiếu không biết làm gì, muốn nói gì đó nhưng không biết lúc này nên nói gì mới thích hợp.

“Vậy thì, tôi ngủ ở chỗ nào?”

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Chỗ này chỉ có một chiếc giường, không ngủ trên giường anh tính ngủ ở đâu? Một người đàn ông như anh còn sợ tôi ăn thịt anh sao?”

Cố Tuyết Cầm xõa tóc xuống, khăn cuốn tóc, tết đuôi sam trông rất duyên dáng. Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng thầm kêu khổ, tôi không phải sợ cô ăn tôi, mà sợ tôi ăn cô đấy được chưa?

“Không phải, cô không để ý, tôi đương nhiên không ngại”.

Long Thiên Tiếu lại thờ ơ nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút buồn bực bọn họ là vợ chồng hợp pháp, ngủ chung trên một giường thì có làm sao đâu.

“Lại đây”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu ngoéo tay nói.

Long Thiên Tiếu nghe vậy trong nháy mắt sửng sốt một chút, trực tiếp như vậy sao? Trơ mắt nhìn tình huống này, bản thân anh nên phản kháng hay hưởng thụ đây, cần phải làm bộ phản kháng chút không? Long Thiên Tiếu có chút do dự.

“Như này không hay lắm!”

Nét mặt Long Thiên Tiếu có hơi đỏ, có chút ngượng ngùng nói.

“Cái gì không tốt lắm, anh nghĩ đi đâu vậy? Anh ra đây ngồi, tôi sấy tóc giúp anh, tóc anh đang ướt đấy?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời này của Long Thiên Tiếu, lại thấy mặt Long Thiên Tiếu có chút ngượng ngùng, cô liền biết trong lòng tên xấu xa này đang nghĩ gì, cô cũng tức giận không thôi, véo cánh tay Long Thiên Tiếu một cái.

Long Thiên Tiếu mới ngồi xuống, để mặc Cố Tuyết Cầm xử lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK