Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Vương Như Lực chộp lấy nút thắt trên cổ tay Cố Tuyết Cầm, giúp cô nới lỏng dây trói, rồi lấy miếng vải trong miệng Cố Tuyết Cầm ra.

“Cứ trói như vậy cũng không tiện, trước tiên tôi nới lỏng cho cô”.

Vương Như Lực lầm bầm nói.

“Đừng đến đây, cậu đừng đến đây”.

Cố Tuyết Cầm dùng hai tay bảo vệ cơ thể mình, vô cùng hoảng sợ nói.

“Xoảng!”

Cố Tuyết Cầm chạy đến một góc, đập vỡ chiếc đĩa đựng hoa quả bằng thủy tinh đang đặt trên bàn xuống dưới, cầm lấy một mảnh nhỏ sắc bén đặt lên trên cổ tay mình.

“Cho dù tôi chết, cũng sẽ không để cậu được như ý”.

Trong ánh mắt Cố Tuyết Cầm đột nhiên xuất hiện một tia điên cuồng, cắn răng nói.

“Chậc chậc chậc, không thể tưởng tượng được tính tình lại quyết liệt như vậy. Tính khí càng ương ngạnh tôi càng thích. Cô kết hôn với tên vô dụng kia nhiều năm vậy rồi vẫn chưa thử qua cảm giác được làm phụ nữ, hôm nay tôi sẽ để cô biết được mùi vị của nó”.

Vương Như Lực có chút tán thưởng nói, cũng từng bước tiến lại gần Cố Tuyết Cầm, trong ánh mắt càng thêm phần nóng bỏng.

“Bụp!”

Vương Như Lực đạp vào bụng Cố Tuyết Cầm một cước, cả người cô ngã xuống, Vương Như Lực liền nhào qua đó.

“Xoẹt!”

Cố Tuyết Cầm tìm được cơ hội, dùng mảnh thủy tinh trong tay đâm lên người Vương Như Lực.

“Aaa!”

Vương Như Lực kêu thảm một tiếng.

“Con mẹ nó, tôi phải chơi chết thứ tiện nữ như cô!”

Máu trên lưng không ngừng chảy xuống, Vương Như Lực càng thêm điên cuồng, bàn tay to lớn chụp lấy quần áo trên người Cố Tuyết Cầm.

“Xoạt” một tiếng, áo sơ mi của Cố Tuyết Cầm bị xé rách, đồ lót bên trong cũng lộ ra ngoài.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm liều mạng giãy dụa, trong ánh mắt đã lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nếu bản thân mình bị Vương Như Lực làm nhục, Cố Tuyết Cầm cũng sẽ biến mất trên thế gian này, trong lòng cô đã hạ quyết tâm.

“Bang!”

Lúc này, đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, cửa bị đạp mở tung.

Vương Như Lực còn chưa kịp phản ứng lại, cảm giác bàn tay to lớn vẫn đang túm lấy cổ Cố Tuyết Cầm, mà sau đó cả người cậu ta đã bị nhấc lên, ném qua một phía.

“Con mẹ nó, ai đấy?”

Vương Như Lực bị ném ngã dúi dụi xuống đất, cả người hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy hình bóng quen thuộc xông đến, nước mắt Cố Tuyết Cầm lại lần nữa như vỡ đê, sự tuyệt vọng trong lòng trong nháy mắt tan biến, tinh thần đang căng cứng bỗng chốc cũng buông lỏng hơn.

Long Thiên Tiếu đi đến trước mặt Cố Tuyết Cầm, cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên người Cố Tuyết Cầm.

“Đừng sợ, anh đến rồi!”

Long Thiên Tiếu trầm ổn nói.

“Anh đến rồi, anh rốt cuộc cũng đến, em chờ anh rất lâu rồi!”

Cố Tuyết Cầm vuốt vuốt gương mặt Long Thiên Tiếu, không ngừng rơi nước mắt.

“Thực xin lỗi, là do anh sơ sót khiến em phải hoảng sợ như vậy. Anh đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng”.

Long Thiên Tiếu trầm tĩnh nói, sắc mặt anh lạnh như băng, cả người tản ra sát khí.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liều mạng lắc đầu, là do cô cả tin Cố Thiếu Duy mới thành ra như vậy.

Long Thiên Tiếu cởi áo trên người mình ra mặc cho Cố Tuyết Cầm, chỉnh lại cẩn thận kín kẽ giúp cô.

“Em đợi chút. Anh xử lý chút chuyện”.

Long Thiên Tiếu thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.

“Con mẹ nó, thằng vô dụng, vậy mà dám ra tay với tao à!”

Sau một hồi chật vật, Vương Như Lực mới giãy dụa đứng lên được, chỉ vào Long Thiên Tiếu rống lớn tiếng nói.

“Người đâu, người đâu, giết chết tên vô dụng này cho tao!”

Vương Như Lực lớn tiếng quát.

“Bụp!”

Long Thiên Tiếu đá một cước vào người Vương Như Lực, anh rõ ràng đã thu bớt lực, anh không muốn Vương Như Lực cứ như vậy mà chết được.

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, tựa như có rất nhiều người tiến đến.

Nghe thấy tiếng bước chân này, Vương Như Lực mở cờ trong bụng.

Ngay sau đó một nhóm người xuất hiện trước cửa, cả đám người đều mặc đồ tây đi giày da, dẫn đầu là một người lạ mặt mà Vương Như Lực không quen biết.

“Bắt cậu ta lại”.

Phương Thắng Thiên lạnh lùng thốt lên.

“Mấy người làm gì vậy, mấy người là ai? Tôi nói cho mấy người biết, tôi là người nhà họ Vương, bố tôi là chủ nhà họ Vương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu mấy người dám động đến tôi, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho các người”.

Vương Như Lực chết lặng, thì ra không phải người của cậu ta đến mà là người mà cậu ta không hề quen biết.

“Cậu không biết tôi nhưng hẳn đã từng nghe đến tên của tôi rồi. Tôi tên Phương Thắng Thiên, Phương Thắng Thiên của Bắc Thành, tất cả địa bàn Bắc Thành đều là của tôi”.

Phương Thắng Thiên thốt lên với ngữ khí lạnh lùng, trong lòng Vương Như cũng khẽ run lên.

“Đại ca Phương, việc này là ân oán cá nhân giữa tôi và tên vô dụng kia, mong anh không nhúng tay vào. Tôi chính là người nhà họ Vương, đại ca Phương anh nên hiểu điều này”.

Vương Như Lực có chút căng thẳng nói.

“Cậu đang uy hiếp tôi à?”

Phương Thắng Thiên lạnh lùng hỏi.

“Tôi”.

Bị Phương Thắng Thiên nhìn chằm chằm như vậy, Vương Như Lực có chút hoảng.

“Con mẹ mày, ở địa bàn của ông đây còn dám làm loạn?”

Phương Thắng Thiên đá một cước vào đầu Vương Như Lực, vô cùng tức giận mắng chửi. Vương Như Lực trong nháy mắt bị đánh đến phát hoảng.

“Anh Long, anh xử lý chuyện này thế nào?”

Phương Thắng Thiên hỏi.

“Cậu ta chết chắc rồi nhưng không thể để cậu ta chết đơn giản vậy được. Hơn nữa, nhà họ Vương không thể chỉ chết có một người, bắt cậu ta lại, sau đó thông báo với nhà họ Vương, tôi muốn diệt cùng giết tận bọn chúng”.

Long Thiên Tiếu ngồi xổm trên mặt đất, ôm Cố Tuyết Cầm vào trong lòng rồi nói với ngữ khí lạnh lùng.

“Tôi hiểu rồi”.

Phương Thắng Thiên đáp.

“Tôi đi trước đây, chuyện chỗ này, anh tự mình xử lý, những người liên quan đến chuyện này không để xót bất kì ai”.

Long Thiên Tiếu lại nói, nói xong anh liền bế Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.

Bởi vì trải qua chuyện vừa rồi, giờ phút này tinh thần Cố Tuyết Cầm vô cùng hoảng loạn, sau khi xác nhận Cố Tuyết Cầm không bị thương nhiều, Long Thiên Tiếu mới an tâm hơn.

Nhưng cho dù như vậy, người nhà họ Vương cũng phải trả một cái giá đắt gấp ngàn vạn lần.

“Anh Long, tôi nghe nói em dâu xảy ra chuyện”.

Long Thiên Tiếu vừa ra khỏi cửa liền gặp Lôi Hổ, Lôi Hổ nhìn thấy Long Thiên Tiếu bế Cố Tuyết Cầm đi ra, trong nháy mắt hắn ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Ở Bắc Thành hắn ta cũng có tai mắt, sau khi tai mắt báo cáo chuyện này, hắn ta lập tức tới đây.

“Cụ thể thế nào anh hỏi Phương Thắng Thiên đi”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng đáp, anh cũng không tiếp tục dừng lại chỉ bế Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.

Lôi Hổ nghe thấy vậy cũng vào trong xem, thấy Vương Như Lực bị áp chế, Lôi Hổ mơ hồ đoán được điều gì đó! Cậu ba nhà họ Vương, Vương Như Lực, ở thành phố Lâm Giang xem như cũng có chút danh tiếng, có điều nổi tiếng là phóng túng.

Lần này, cậu ta chọc đến Long Thiên Tiếu, chỉ sợ nhà họ Vương cũng sắp tàn rồi.

“Chuyện gì thế này?”

Lôi Hổ lại hỏi.

“Trước tiên cứ nhốt người lại đã rồi chờ anh Long xử lý”.

Phương Thắng Thiên nói với người đứng bên cạnh.

“Mấy người điên rồi, các người vậy mà lại đi giúp một tên vô dụng, các người có biết tôi là ai không? Bố tôi là chủ nhà họ Vương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu tôi có chuyện gì thì đám các người cũng phải chôn theo”.

Vương Như Lực vẫn rống lớn tiếng mắng chửi.

“Bụp!”

Lôi Hổ tức giận, đánh một quyền lên mặt Vương Như Lực.

“Ngậm mẹ miệng mày lại, ồn ào cái gì”.

Lôi Hổ phát hỏa nói, một quyền này của Lôi Hổ cũng không đơn giản, một quyền đánh xuống khiến Vương Như Lực cảm giác toàn thân chao đảo.

“Dẫn cậu ta đi, trông giữ cho cẩn thận, sau đó dựa theo lời anh Long phân phó, diệt cùng giết tận nhà họ Vương”.

Ánh mắt Phương Thắng Thiên sắc lạnh, ngữ khí âm lãnh thốt lên.
Sau khi Phương Thắng Thiên giao phó xong xuôi, liền nói một lượt từ đầu đến cuối sự việc cho Lôi Hổ nghe.

Lôi Hổ càng nghe càng tức giận, kể từ lúc hắn ta nghi ngờ Long Thiên Tiếu giết tên sát thủ ngoại quốc kia, Long Thiên Tiếu ở trong lòng hắn ta đã chiếm một vị trí đặc biệt.

Bất luận là trên phương diện thực lực hay thân thế, hắn ta thực lòng khâm phục Long Thiên Tiếu.

“Nhà họ Vương tàn đời rồi”.

Cuối cùng, Lôi Hổ buông ra một câu kết luận.

“Anh có vẻ rất kích động thì phải”.

Phương Thắng Thiên nhìn Lôi Hổ rồi nói.

“Tôi không giống anh, tôi với anh Long là bạn tâm giao, tôi phục anh Long, là thành tâm khâm phục, một lòng muốn làm việc cho anh Long”.

Lôi Hổ nhìn Phương Thắng Thiên, có chút khinh bỉ đáp. Hắn ta và Phương Thắng Thiên vốn là đối thủ một mất một còn, bây giờ bị ép buộc phải sát cánh cùng nhau, nhưng vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên, vẫn là cảm giác nhìn thấy đối phương không được thuận mắt lắm.

“Anh dám động đến nhà họ Vương?”

Phương Thắng Thiên lại hỏi.

Nhà họ Vương là một trong ba dòng họ lớn ở thành phố Lâm Giang, ngoại trừ nhà họ Tần, thì nhà họ Vương được coi là mạnh nhất, mặc dù công việc kinh doanh nhà họ Vương đều quang minh chính đại, nhưng thực lực xét trên thực tế cũng không thể coi thường.

Xét trên nguyên tắc đạo lý, bọn họ hẳn sẽ không trêu chọc đến những gia tộc này, những gia tộc đó đương nhiên cũng sẽ vì vậy mà tránh đối đầu với họ.

“Tại sao tôi không dám? Tôi nói rồi, nhà họ Vương kia sắp hết thời rồi, tôi đường đường là đại ca Đông Thành, có gì mà phải sợ nhà họ Vương?”

Lôi Hổ nghe vậy chỉ cười cười nói.

“Vậy tôi đây cũng dám”.

Phương Thắng Thiên trầm tĩnh nói, Lôi Hổ nghe vậy, liếc mắt nhìn Phương Thắng Thiên một cái, tràn đầy vẻ khinh bỉ, con người này sao lại không có chút chính kiến nào hết, chỉ biết theo đuôi người khác.

“Cao Bá, cậu gọi điện cho ông già nhà họ Vương, bảo ông ta tới số rồi, ở yên trong nhà đợi đi”.

Lôi Hổ nghe vậy liền lớn giọng nói.

“Đại ca em biết rồi, em lập tức đi gọi điện”.

Cao Bá nghe gọi liền trả lời.

Long Thiên Tiếu ôm Cố Tuyết Cầm ra ngoài, về đến trong xe mình, anh không ngồi ở vị trí lái mà ngồi đằng sau cùng Cố Tuyết Cầm, anh trực tiếp ôm Cố Tuyết Cầm vào trong lòng.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm vẫn chưa hết bàng hoàng, chuyện xảy ra ban nãy đã ảnh hưởng rất lớn tới tinh thần của cô, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, cô gần như sụp đổ.

Tại thời điểm đó, cô thậm chí còn sẵn sàng chấp nhận cái chết.

Nội tâm cô vốn yếu đuối, nhưng thân là phụ nữ, tính cách cô lại vô cùng mạnh mẽ, nếu như bị một tên đàn ông dơ bẩn làm nhục, cô thà chọn cái chết còn hơn.

Long Thiên Tiếu cứ như vậy ôm lấy Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm không nói gì, Long Thiên Tiếu cũng không mở miệng nói câu nào, đây chính là cảm giác thầm lặng bên cạnh nhau, thầm lặng động viên lẫn nhau.

Long Thiên Tiếu vuốt ve mái tóc Cố Tuyết Cầm, nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu không khỏi đau lòng.

Thật không dám tưởng tưởng, nếu như anh đến muộn chỉ một khắc thôi, không biết chuyện sẽ thành ra thế nào.

Cảm nhận được động tác của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nghiêng đầu dụi dụi vào lồng ngực Long Thiên Tiếu, tựa hồ như sợ Long Thiên Tiếu sẽ rời bỏ cô vậy, những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô còn chưa khô hết.

“Đêm nay không về nhà nữa, anh xuống xe mua chút đồ”.

Long Thiên Tiếu nói với cô. Cố Tuyết Cầm vẫn không hề có phản ứng, chỉ trốn vào lòng Long Thiên Tiếu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, là Cố Vân Sơn gọi đến.

“Bố, con đưa được Cố Tuyết Cầm ra ngoài rồi, không sao hết, bố yên tâm, hiện giờ cô ấy đang ở cạnh con”.

Long Thiên Tiếu trả lời qua điện thoại.

“Được được được, không sao là tốt rồi, nếu như Cố Tuyết Cầm mà có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng không nhắm mắt”.

Nghe được lời này của Long Thiên Tiếu, Cố Vân Sơn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn, nhưng lúc ông ta đến, Khải Hoàn Môn đã đóng cửa rồi, tình cờ ông ta lại gặp đám người Lôi Hổ.

Bởi vì hai người đã gặp mặt nhau ở tiệc sinh nhật, Lôi Hổ cũng biết Cố Vân Sơn là bố vợ của Long Thiên Tiếu, vì vậy hắn ta đã nói đại khái sự tình cho Cố Vân Sơn nghe.

“Bố, con không sao, bố đừng lo lắng cho con”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy giọng bố mình, liền cố gắng điều chỉnh giọng nói trở nên bình thường nhất có thể rồi trả lời.

“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Cố Vấn Sơn cũng nước mắt lưng tròng, tuy là nói trọng nam khinh nữ, nhưng trong hai đứa con một trai một gái của mình, ông ta vẫn yêu quý đứa con gái này hơn, từ nhỏ đã chăm chỉ hiểu chuyện, tính cách lại lương thiện.

Nếu như phải lựa chọn một người giữa Cố Tuyết Cầm và Cố Thiếu Duy, ông ta sẽ không do dự mà chọn Cố Tuyết Cầm.

“Các con nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì, ngay mai hẵng nói”.

Cố Vân Sơn căn dặn.

“Trước mắt cứ vậy đã, bố cũng về nhà nghỉ ngơi đi!”

Long Thiên Tiếu nói với Cố Vân Sơn.

“Được”.

Cố Vân Sơn đáp.

Sau khi Long Thiên Tiếu tắt máy, lại hiện lên số điện thoại của Long Vận Nhi gọi đến.

“Alo, anh?”

Long Vận Nhi hô lên.

“Em hiện giờ đang ở đâu?”

Long Thiên Tiếu hỏi cô.

“Em đang ở bệnh viện, Tiểu Tịch cũng ở đây. Anh à, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Long Vận Nhi hỏi lại, mỗi tối Long Vận Nhi đều từ trường học qua thăm Long Đức Phúc, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, điều ngoại lệ chính là tối nay Long Tiểu Tịch cũng ở đây.

“Không có gì. Anh có vài chuyện cần phải xử lý, tối nay anh không về nhà được, em giúp anh chăm sóc Tiểu Tịch một chút”.

Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.

“Vâng”.

Long Vận Nhi cũng không nói gì thêm, liền đồng ý.

“Đưa điện thoại cho Tiểu Tịch”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Bố, bố đi đâu vậy, chị Tuyết Cầm đâu rồi?”

Điện thoại truyền đến giọng nói của Long Tiểu Tịch.

“Bố có chút chuyện cần làm, sang mai bố sẽ về đón con đi học, tối nay ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ, con phải nghe lời cô đấy”.

Long Thiên Tiếu nhắc nhở con bé.

“Vâng, con biết rồi, con sẽ không nghịch ngợm nữa, con sẽ nghe lời cô Vận Nhi”.

Dường như cảm nhận được bầu không khí có phần khác lạ, Long Tiểu Tịch rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Ừm, như vậy mới ngoan. Con đưa lại điện thoại cho cô Vận Nhi đi”.

Long Thiên Tiếu nói với con gái.

“Vâng ạ”, Long Tiểu Tịch đáp: “Cô ơi, trả cô này”.

“Anh đã nói chuyện với con bé, vất vả cho em rồi”.

Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.

“Anh yên tâm đi, không phải chỉ một tối thôi sao”.

Long Vận Nhi đáp.

“Vậy anh tắt máy đây”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vâng”.

Sau khi Long Vận Nhi đáp, Long Thiên Tiếu liền gác máy.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Long Thiên Tiếu rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, liền đặt điện thoại qua một bên.

“Để anh mua cho em chút đồ ăn, sau đó sẽ tìm một nơi để nghỉ ngơi”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm, trên mặt Cố Tuyết Cầm lúc này vẫn in hằn hai dấu ngón tay, Long Thiên Tiếu thấy vậy có chút đau lòng. Bởi vì phát sinh chuyện như vậy, anh quyết định sẽ không về nhà, tránh cho mọi người nhìn thấy vết thương của Cố Tuyết Cầm lại thêm lo lắng.

Cố Tuyết Cầm lắng nghe thấy vậy chỉ lắc đầu, đầu cô vẫn tựa trước ngực Long Thiên Tiếu, đôi mắt hoảng hốt, tựa hồ chưa khôi phục lại hoàn toàn tinh thần như trước khi xảy ra sự việc.

“Có đau không?”

Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.

“Có một chút”.

Giọng nói Cố Tuyết Cầm có chút khàn khán đáp lại.

“Đợi lát nữa anh mang cho em ít thuốc bôi vào”.

Long Thiên Tiếu đáp, Cố Tuyết Cầm cuối cùng chịu nói chuyện rồi, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.

“Có phải em bây giờ trở nên rất xấu xí không?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, hốc mắt cô lại đỏ lên, khàn khàn giọng hỏi.
“Sao có thể chứ? Em vẫn rất xinh đẹp mà”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy mỉm cười đáp.

“Nói dối”.

Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, giận dỗi nói.

“Anh có một công thức giảm sưng rất nhanh, sau khi pha chế thành dung dịch thuốc dùng thuốc đó bôi lên mặt, rất nhanh sẽ thấy hiệu quả, cùng lắm đến ngày thứ hai có thể hoàn toàn hết sưng tấy”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Anh nói thật chứ?”

Cố Tuyết Thanh nghe vậy liền hỏi.

“Đương nhiên là thật”.

Long Thiên Tiếu khẳng định.

“Vậy anh mau đi điều chế đi, em sắp xấu chết rồi”.

Cố Tuyết Cầm vỗ vỗ vào vai Long Thiên Tiếu, ngại ngùng nói.

“Vậy anh lái xe đến hiệu thuốc xem thử”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nhẹ nhàng trả lời.

“Mau đi đi”.

Cố Tuyết Cầm lại thúc giục, Long Thiên Tiếu liền chuyển đến vị trí ghế lái, lái xe đi tìm một hiệu thuốc Đông y.

Thành phố Lâm Giang, bên trong biệt thự hào nhoáng của nhà họ Vương.

Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, trong biệt thự sang trọng vẫn có đèn đuốc sáng trưng. Bởi vì ông cụ nhà Vương thích thanh tịnh, nên trong biệt thự không có nhiều người làm qua lại, không khí có phần an tĩnh.

Cũng đúng vào lúc này, một giọng nói hấp tấp truyền tới, đi vào bên trong căn biệt thự sang trọng.

“Bố, bố, bố ngủ chưa?”

Sau khi vào trong biệt thự, Vương Dương liền lớn giọng hỏi.

“Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Gọi hồn sao? Bố anh vẫn chưa chết đâu! Có chuyện gì thì vào đây nói”.

Lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự truyền đến giọng nói rất đỗi uy nghiêm.

Vương Dương nghe vậy lập tức chạy vào trong.

Chỉ thấy Vương Mộng Sinh lúc này đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, bên cạnh còn có một người hầu nữ bưng một chén canh hạt sen, cẩn thận từng chút một bón cho ông ta ăn.

“Bố, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Vương Dương nhìn ông cụ Vương, có chút kích động nói.

“Hoang mang như vậy làm gì, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh?”

Vương Mộng Sinh phất phất tay, ra hiệu cho người hầu nữ lui xuống, sau đó nói với Vương Dương.

“Bố, thật sự có chuyện lớn rồi”.

Vương Dương vô cùng gấp gáp nói.

“Được rồi, nói đi, xảy ra chuyện lớn gì?”

Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy không vui hỏi lại, nếu không phải bản thân ông ta chỉ sinh được một đứa con trai thì Vương Dương nào có cơ hội trở thành chủ nhân nhà họ Vương.

“Như Lực bị Phương Thắng Thiên bắt rồi”.

Sắc mặt Vương Dương sầu thảm nói.

“Sao lại như vậy?”

Ông cụ Vương nghe thấy vậy liền nhướng mày hỏi.

“Chuyện này con cũng không biết”.

Vương Dương có chút khó xử trả lời.

“Anh rốt cuộc làm chủ nhà họ Vương này kiểu gì vậy? Ngay cả chuyện đó cũng không biết, anh kích động cái gì? Ở thành phố Lâm Giang gia tộc của chúng ta xét về thế lực với bọn họ mà nói chính là nước sông không phạm nước giếng, tôi không tin Phương Thắng Thiên lại dám phá vỡ quy tắc. Chỉ cần người làm chủ gia tộc như anh mở miệng, Phương Thắng Thiên nào dám không thả người? Đây không phải chỉ cần một câu nói là xong chuyện à? Những chuyện như vậy anh cũng tới tìm tôi?”

Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy có chút bốc hỏa mắng.

“Con đã nói với Phương Thắng Thiên rồi, nhưng hắn ta vẫn không chịu thả người, nói cái gì mà Như Lực bây giờ tuy vẫn còn sống nhưng thực chất đã chết rồi. Còn nói thằng bé đã đắc tội với người không nên đắc tội, không chỉ có một mình thằng bé chết, ngay cả nhà họ Vương tất cả đều khó thoát nổi”.

Vương Dương lại giải thích.

“Đắc tội với người không nên đắc tội sao? Họ Vương tôi ở thành phố Lâm Giang còn có người nào không thể đắc tội à? Người mà chúng ta không thể đắc tội này là ai?”

Vương Mộng Sinh nghe thế, lửa giận trong người lại bùng phát, tức giận hỏi.

“Theo như lời hắn ta nói thì chính là cậu Long, tên là Long Thiên Tiếu”.

Vương Dương trả lời.

“Lại là người này, thứ chó má Long Thiên Tiếu đó? Lão già tôi còn chưa thèm động đến cậu ta, cậu ta lại dám bắt người của nhà họ Vương chúng ta”.

Vương Mộng Sinh nghe thấy vậy lớn giọng hét.

“Cụ thể sự tình con cũng không rõ, nhưng theo lời của Phương Thắng Thiên thì hắn ta chỉ giúp Long Thiên Tiếu làm việc, bắt giữ Như Lực lại, còn cụ thể giữa hai người phát sinh mâu thuẫn gì, con đến giờ vẫn chưa rõ, Phương Thắng Thiên chỉ bảo chúng ta tàn đời rồi, chờ chết đi”.

Vương Dương lại báo cáo.

“Hừ, ức hiếp người quá đáng, dám bảo nhà họ Vương tôi chờ chết, Phương Thắng Thiên hắn ta không có cái tư cách đấy”.

Vương Mộng Sinh tức giận nói.

“Nhưng mà bây giờ nên làm gì đây?”

Vương Dương lại hỏi.

“Điều tra rõ ràng sự việc, nói với Phương Thắng Thiên, nếu như hắn ta dám hành động thiếu suy nghĩ, lão Vương tôi tuyệt đối không tha cho hắn”.

Vương Mộng Sinh lạnh lùng ra lệnh.

“Ông nội, ông nội!”

Đúng lúc này, giọng nói của Vương Như Long vọng đến, anh ta không thèm báo cáo mà trực tiếp chạy vào bên trong, với tình hình hiện tại, cũng không cần để ý nhiều như vậy.

“Như Long, cháu đến thật đúng lúc, chuyện của em trai cháu, cháu đã nghe nói đến chưa?”

Vương Mộng Sinh vừa thấy liền hỏi.

“Cháu đến đây chính là muốn nói với ông chuyện này”.

Vương Như Long có chút khẩn trương trả lời.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Như Lực tại sao lại rơi vào tay Phương Thắng Thiên, Phương Thắng Thiên rốt cuộc là thay ai làm việc?”

Vương Mộng Sinh thúc giục hỏi.

“Ông nội, là do Như Lực ngắm trúng vợ của Long Thiên Tiếu, liền bắt vợ anh ta đến câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn. Còn chưa kịp làm gì Long Thiên Tiếu đã đuổi tới, cứu được vợ anh ta ra ngoài nhưng Như Lực lại bị bắt, chỗ đó vốn là địa bàn của Phương Thắng Thiên. Cũng không biết tại sao Phương Thắng Thiên lại tình nguyện nghe lời Long Thiên Tiếu vậy mà lại giúp Long Thiên Tiếu bắt giữ Như Lực”.

Vương Như Long hít một hơi thật sâu, có chút khó khăn kể lại, trong lòng cũng vô cùng tức giận, anh ta đã nhiều lần nhắc nhở em trai mình đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cuối cùng nó vẫn không nghe lời.

Anh ta cảm nhận được lần này chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.

“Như Lực đường đường là cháu của nhà họ Vương, là cậu ba của dòng họ Vương cao quý. Có thể nhìn trúng vợ cậu ta, đó chính là cái phúc của cậu ta rồi, vậy mà lại còn không biết tốt xấu”.

Vương Mộng Sinh hừ một tiếng, vô cùng tức giận nói.

“Chuyện đó”.

Vương Dương nhất thời không biết nói gì.

“Ông nội, Long Thiên Tiếu thân thủ phi phàm, sợ là không dễ động vào”.

Vương Như Long nghe thấy vậy khẽ cau mày, có chút lo lắng đáp. Anh ta và Long Thiên Tiếu đã từng gặp mặt, vì vậy mới đưa ra nhận định kia.

“Thân thủ phi phàm sao? Dù một mình cậu ta có mạnh hơn thế, thì có thể mạnh đến mức nào, lại dám đòi diệt cả nhà họ Vương?”

Vương Mộng Sinh nghe được lại khinh thường nói.

“Nói với bọn chúng, nội trong vòng hai ngày lập tức thả Như Lực ra. Sau khi thả ra, yêu cầu Phương Thắng Thiên và Long Thiên Tiếu gì đó quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố, trước mặt tất cả người dân thành phố Lâm Giang cúi đầu nhận tội với nhà họ Vương chúng ta. Sau đó, bảo Long Thiên Tiếu kia đích thân dẫn vợ cậu ta đến tận giường cho cháu tôi. Còn nữa, cháu tôi chỉ cần có một chút thương tích gì, hai người bọn họ, mỗi người đưa một cánh tay của mình đến đây. Thông báo lời của tôi ra bên ngoài, tôi muốn cho cả cái thành phố Lâm Giang biết chuyện”.
1627723208050.png

“Ông nội, chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài. Cháu thấy chúng ta vẫn nên làm việc thận trọng thì hơn”.

Vương Như Long lại khuyên nhủ.

“Hừ, cháu cứ nhát gan sợ hãi có thể làm được việc gì lớn? Còn nói thêm câu nữa thì đừng trách ông không nói đạo lý. Chuyện mấy người không dám làm thì để ông già này làm, cho tôi số điện thoại của Phương Thắng Thiên. Còn nữa đánh tiếng trong cả hai giới hắc bạch ở thành phố Lâm Giang rằng Vương Mộng Sinh tôi muốn Phương Thắng Thiên và Long Thiên Tiếu quỳ gối trước quảng trường thành phố cầu xin tha thứ, đồng thời Long Thiên Tiếu phải tự dẫn vợ mình đưa đến tận giường cháu trai tôi”.

Vương Mộng Sinh hừ lạnh một tiếng rồi nói. Lúc này một người bộ dạng giống quản gia đi đến, trong tay cầm theo điện thoại, hai tay dâng lên cho Vương Mộng Sinh.

“Ai vậy?”

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng.

“Phương Thắng Thiên, cậu cũng to gan quá nhỉ, cậu rốt cuộc làm chó săn cho ai mà ngay cả người nhà họ Vương tôi cũng dám động vào?”

Vương Mộng Sinh quả quyết nói.

“Thì ra là ông già nhà họ Vương, ông Vương đã lớn tuổi rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy”.

Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lãnh đạm của Phương Thắng Thiên.

“Cậu bớt nói hươu nói vượn đi, thả cháu tôi ra, đồng thời cậu và Long Thiên Tiếu đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống nhận lỗi. Nói với tên Long Thiên Tiếu kia, cháu tôi ngắm trúng vợ cậu ta là phúc của cậu ta, chỉ cần cậu ta tự mình dẫn vợ đến tận giường cháu trai tôi, tôi sẽ tha cho cậu ta một mạng”.

Vương Mộng Sinh vô cùng ngang ngược nói.

“Ông già Vương, không phải ông vẫn chưa tỉnh ngủ đấy chứ. Thành phố Lâm Giang bây giờ không giống với thành phố Lâm Giang mấy chục năm trước. Bây giờ là xã hội pháp quyền, tất cả mọi người đều là người văn minh, ông nói như vậy không phù hợp chút nào. Đương nhiên, lời của ông tôi cũng có thể truyền đạt đến anh Long”.

Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ lạnh nhạt đáp.

“Tôi cho hai người thời gian hai ngày, nếu sau hai ngày, các người vẫn không thả cháu tôi ra, không quỳ ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang thì Bắc Thành sẽ không còn họ Phương nữa. Hơn nữa, thành phố Lâm Giang cũng không còn người tên Long Thiên Tiếu”.

Vương Mộng Sinh lại nói.

“Ông Vương sống hơn nửa đời người vẫn không biết chữ “chết” viết thế nào nhỉ. Thắng Thiên tôi khuyên ông một câu, người giỏi có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Không phải người nào nhà họ Vương các ông cũng có thể trêu chọc được đâu. Nếu ông đã gọi điện thoại đến đây rồi thì tôi sẽ chuyển lời đến anh Long, cháu trai ông tuy vẫn sống nhưng trong mắt anh Long cậu ta cũng chẳng khác người chết là mấy, nhưng anh Long cho rằng trong chuyện này nhà họ Vương chỉ chết một người là không đủ, bảo mấy người ngồi chờ chết đi”.

Phương Thắng Thiên nói xong lời này liền cúp điện thoại.

“Được, hay, hay lắm!”

Vương Mộng Sinh nghe vậy lại phát hiện Phương Thắng Thiên đã cúp điện thoại, sau khi ông ta nói xong mấy chữ kia liền ném mạnh điện thoại di động xuống đất.

“Ông nội”.

Vương Như Long nhẹ hô lên.

“Một Bắc Thành nhỏ nhoi đã muốn lên mặt dạy đời, mấy năm này các người kinh doanh công việc làm ăn nhà họ Vương kiểu gì vậy?”

Vương Mộng Sinh lại quát lớn.

“Tôi không muốn nghe thêm nửa lời nào nữa, theo lời tôi nói mà làm!”

Vương Dương như muốn nói gì đó nhưng lại bị Vương Mộng Sinh chặn miệng, Vương Mộng Sinh nói xong câu này liền khoát tay áo sau đó rời đi.

Long Thiên Tiếu lái xe dừng trước cửa một tiệm thuốc Đông y, tự mình bước xuống xe, sau khi chọn lựa một hồi anh rốt cuộc cũng mua được những loại thuốc Đông y mình cần.

Mới từ trong tiệm thuốc đi ra ngoài, điện thoại của anh đã vang lên.

Sau khi anh lấy điện thoại ra xem tên hiển thị trên đó là Lôi Hổ gọi tới.

“Có chuyện gì sao?”

Long Thiên Tiếu nhận điện thoại rồi hỏi.

“Anh Long, Cố Thiếu Duy đã ở trong tay tôi, nên xử lý cậu ta thế nào?”

Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Lôi Hổ.

“Trước mắt cứ nhốt lại đã sau đó nghe theo sự sắp xếp của tôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy lại thản nhiên nói.

“Tôi hiểu rồi, tạm thời tôi sẽ nhốt cậu ta trong võ quán, tôi sẽ bảo các anh em chăm sóc thật tốt tên tiểu nhân đê tiện bán chị cầu vinh này. Anh Long bên Phương Thắng Thiên nói ông già nhà họ Vương rất không biết điều!”

Lôi Hổ lên tiếng lại nói.

“Không biết điều thế nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Cụ thể thế nào anh tự mình hỏi anh ta đi, tôi vốn cũng muốn cảnh cáo nhà họ Vương đó một phen nhưng nghĩ rồi lại thôi, đợi đến thời điểm tất yếu, Đông Thành nhất định sẽ tặng cho nhà họ Vương một bất ngờ lớn”.

Lô Hổ nghe thấy vậy thừa nước đục thả câu nói.

“Để tôi tìm anh ta”, Long Thiên Tiếu đáp.

“Được, vậy tôi cúp máy trước đây”, Lôi Hổ nói.

Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng cúp điện thoại, sau đó gọi cho Phương Thắng Thiên.

“Bên nhà họ Vương có phản ứng gì sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Anh Long, ông già nhà họ Vương yêu cầu chúng ta trong vòng hai ngày phải thả Vương Như Lực ra, còn muốn tôi và anh quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố xin lỗi nhà họ Vương, còn muốn anh”.

Phương Thắng Thiên lạnh lùng nói, vốn muốn truyền đạt nguyên vẹn câu kia, nhưng nói đến cuối cùng vẫn không thể nào thốt ra được lời nói khó nghe đó.

“Còn muốn tôi thế nào?”

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Còn muốn anh tự mình dẫn cô Cố đến giường Vương Như Lực”.

Phương Thắng Thiên vẫn nói ra, những lời khó nghe như vậy, đàn ông nào nghe được đều sẽ nổi trận lôi đình thôi!

“Được lắm, anh cũng giúp tôi chuyển lời đến ông ta, trong vòng hai ngày bảo ông ta dẫn theo con cháu đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống xin lỗi tôi. Bảo ông ta tự mình mang theo ba thước lụa trắng, tôi phải tận mắt nhìn thấy ông ta treo cổ chết trước quảng trường trung tâm thành phố”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh, ngữ khí lạnh như băng nói.

“Anh Long, lai lịch của nhà họ Vương cũng không hề đơn giản, nghe nói bọn họ có quan hệ với gia tộc lớn ở Đế Đô”.

Phương Thắng Thiên nghe vậy trong lòng cũng có chút thảng thốt, không thể ngờ được Long Thiên Tiếu lại cương quyết như vậy, vậy mà còn muốn bức chết Vương Mộng Sinh.

Nếu như anh ấy có thể bức chết Vương Mộng Sinh thì Long Thiên Tiếu này quả thực rất kinh khủng. Để làm được vậy cần phải có thân phận và bối cảnh khủng cỡ nào, mới có thể ép một nhân vật tung hoành ở thành phố Lâm Giang mấy thập kỉ phải thắt cổ tự tử đây.

“Vậy thì để cả gia tộc lớn ở Đế Đô cùng diệt vong luôn đi. Đừng nói là gia tộc lớn ở Đế Đô cho dù có là Thiên Vương lão tử đến cũng phải chết!!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy trầm giọng nói. Ngữ khí này thật giống như những chuyện anh ấy đang nói đều rất bình thường.

“Được, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.

Phương Thắng Thiên nghe vậy cũng đáp lại. Hắn ta vẫn có chút nghi ngờ những lời nói của Long Thiên Tiếu. Dù sao nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang cũng xem như có gốc rễ lâu bền, hơn nữa còn có mối quan hệ không rõ ràng với đại gia tộc ở Đế Đô.

Muốn đối phó với nhà họ Vương chỉ sợ vô cùng khó đi.

Có điều đây cũng là một cơ hội tốt, hắn ta muốn xem thử Long Thiên Tiếu có phải thực sự có năng lực kinh khủng đến vậy không.

“Ừm!”

Long Thiên Tiếu lên tiếng rồi cúp điện thoại.

Trở lại xe, anh mở cửa ngồi vào trong xe.

“Anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?”

Cố Tuyết Cầm thấy Long Thiên Tiếu quay lại liền hỏi.

“Cố Thiếu Duy đang ở trong tay Lôi Hổ, ngày mai chúng ta qua đó xem thử!”

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Có làm sao em cũng không ngờ rằng nó có thể làm ra loại chuyện này”.

Cố Tuyết Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thê lương nói.

“Vương Mỹ cũng biết chuyện này”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt đáp.

“Chuyện này, để mai nói sau đi, bây giờ em không muốn nghĩ đến bọn họ”.

Cố Tuyết Cầm cười khổ nói.

“Em không xuống tay được, anh sẽ giúp em”.

Long Thiên Tiếu nói, nói xong, anh liền khởi động xe.

Cuối cùng, anh tìm được một khách sạn năm sao, thuê một gian phòng tổng thống.

“Thuê phòng đắt vậy làm gì?”

Cố Tuyết Cầm có chút u oán nói.

“Trang bị tương đối đầy đủ, tiện cho anh pha chế nước thuốc”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

“Anh thật sự biết những cái này?”

Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ hỏi.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu chỉ đáp, bởi vì trong tay anh đang cầm một đống đồ, cho nên anh kêu Cố Tuyết Cầm mở cửa phòng.

“Em đi tắm trước đi”.

Long Thiên Tiếu đặt đồ xuống, sau đó nói với Cố Tuyết Cầm.

“Nhưng em không có quần áo lót để thay”.

Cố Tuyết Cầm nói. Quần áo bên ngoài không quan trọng, chủ yếu là nếu không thay quần áo lót, cô sẽ cảm thấy có chút bẩn. Không thể phủ nhận, Cố Tuyết Cầm cảm thấy mình là người mắc bệnh ưa sạch sẽ.

“Cái này”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đưa một chiếc túi cho Cố Tuyết Cầm, cô mở ra xem, cô có chút bất ngờ.

“Phốc, anh mua từ khi nào vậy? Anh chạy đến cửa hàng mua đồ phụ nữ, không sợ người ta chê cười anh sao?”

Cố Tuyết Cầm không khỏi bật cười, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có chút buồn cười. Một người đàn ông hiền khô như vậy đi mua mấy thứ này, đoán chừng sẽ bị rơi vào tình huống khó xử.

“Chê cười đã có sao, mấy năm nay, cũng không phải là chưa từng bị chê cười, anh không quan tâm đến mấy thứ đó. Phía sau hiệu thuốc có một cửa hàng bách hóa, anh tiện đường ghé qua mua chút đồ”.

Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cô có chút cảm động, tiến lên hai bước, ôm lấy Long Thiên Tiếu đang bận rộn từ phía sau, cô vùi đầu vào lưng anh.

“Sao thích khóc nhè vậy?”

Long Thiên Tiếu xoay người lại, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm, khẽ mỉm cười nói, anh lấy tay lau nước mắt cho cô.

“Đâu có đâu”.

Cố Tuyết Cầm lắc lắc đầu, cô chỉ rúc trong lòng Long Thiên Tiếu, có chút bướng bỉnh nói.

“Em đi tắm đây!”

Một lúc sau, Cố Tuyết Cầm lại nói, nói xong, cô liền mang quần áo vào phòng tắm, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại tiếp tục điều chế nước thuốc.

Cố Tuyết Cầm khoan khoái tắm, cô bị đá vào bụng dưới, lúc này vẫn còn đau nhói, do va chạm mạnh nên trên người cô cũng có nhiều vết bầm tím, may mà đó chỉ là mấy vết thương nhẹ.

Trong số những vết thương nghiêm trọng nhất có vết thương trên mặt, trên mặt cô có hai vết tát đỏ tươi, khi nước nóng chảy qua, truyền đến một trận đau nhói.

Khoảng 20 phút sau, Cố Tuyết Cầm mới ra khỏi phòng tắm. Mấy giờ đồng hồ trôi qua, tắm rửa sạch sẽ, cô mới cảm thấy mình thoát khỏi trạng thái tối tăm mù mịt đó.

Chỉ cần có Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, trong lòng cô sẽ có một cảm giác an toàn khó tả.

Chỉ là vào lúc này, khi đi ra khỏi phòng tắm, cô không nhìn thấy Long Thiên Tiếu.

Cô dùng khăn mặt lau tóc ướt sũng, trên người mặc áo choàng tắm, áo choàng tắm tuy rộng những vẫn không thể giấu được thân hình mảnh mai gợi cảm của cô.

Cô mở điện thoại lên, tìm Wechat của Long Thiên Tiếu.

“Anh đi đâu đấy?”

Cố Tuyết Cầm gửi một mẩu tin nhắn.

“Anh ra ngoài mua chút đồ ăn”.

Có khả năng là sợ Cố Tuyết Cầm lo lắng, Long Thiên Tiếu gần như đáp lại trong vài giây.

“Vậy anh mau về nhé”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Ừm, anh về ngay”.

Thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ đáp.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm có thể ngửi thấy mùi thuốc bay thoang thoảng, chỉ thấy một ít chất lỏng óng ánh trong một lọ dụng cụ tinh xảo, cô chỉ nhìn chứ không động vào.

Cô ngồi xuống trước gương, thả tóc xuống, từ trong gương, cô có thể nhìn thấy dấu ngón tay trên mặt mình, cô khẽ cau mày.

Bốn năm phút sau, cửa phòng được mở ra, Long Thiên Tiếu bước vào.

“Anh mua gì thế?”

Thấy Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm liền hỏi.

“Đồ ăn, còn có đồ dùng. Quần áo em rách rồi, anh mua cho em một bộ mới”.

Long Thiên Tiếu đặt đồ lên bàn, sau đó nói.

“Để em xem nào”.

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm bước tới, mở túi ra xem. Mặc dù kiểu dáng của bộ quần áo này khác với bộ đã rách, nhưng kích thước rất vừa vặn.

“Anh rất biết cách mua quần áo!”

Cố Tuyết Cầm hài lòng nói.

“Anh chỉ tùy tiện mua thôi”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Ăn đi nhân lúc còn nóng”.

Long Thiên Tiếu nói, nói xong, anh tiếp tục điều chế thuốc trong dụng cụ, dường như đang nghiền nát cái gì đó.

“Anh không ăn à?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Em ăn trước đi, lát nữa anh ăn”.

Long Thiên Tiếp đáp.

“Ừm”.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm gật đầu nói. Sau đó cô mở đồ ăn ra bắt đầu ăn. Có rất nhiều nhiều đồ ăn, cháo, sủi cảo v.v, tất cả đều là mấy món khá thanh đạm.

Thấy bộ dạng làm việc nghiêm túc của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm cũng sáp lại, cô có chút tò mò.

Chất lỏng trong dụng cụ rất kỳ lạ, tỏa ra mùi thơm dược liệu nhè nhẹ.

“Thứ này thật sự được sao?”

Cố Tuyết Cầm vẫn có chút nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên. Nếu kỹ thuật của anh không lạc hậu, thứ này có thể phát huy tác dụng trong khoảng thời gian ngắn”.

Long Thiên Tiếu không ngẩng đầu lên, anh chỉ nhàn nhạt nói. Cố Tuyết Cầm ở một bên liếc nhìn góc nghiêng của Long Thiên Tiếu, đột nhiên cô cảm thấy anh rất đẹp trai.

Đàn ông đẹp trai nhất khi làm việc, câu nói này quả thật không sai mà.

Cố Tuyết Cầm lấy đũa gắp một miếng sủi cảo đưa lên miệng Long Thiên Tiếu, thấy thế, anh lau lau tay định tự cầm, Cố Tuyết Cầm lại ra hiệu ý bảo anh mở miệng ra, anh không có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng ăn sủi cảo.

Cố Tuyết Cầm bón không ngừng nghỉ, Long Thiên Tiếu đã ăn no một cách khó hiểu.

Bón cho đến khi Long Thiên Tiếu ợ lên vì no, Cố Tuyết Cầm mới mỉm cười hài lòng, mặc dù trên mặt có vết tát, nhưng khi cười cô vẫn để lộ ra vẻ ngọt ngào ấm áp, dáng vẻ trông rất đáng yêu.

Vẻ nữ tính này, cũng chỉ bộc lộ trước mặt Long Thiên Tiếu.

Trong mắt người khác, hình tượng của Cố Tuyết Cầm luôn luôn lạnh lùng và nghiêm túc.

“Được rồi, thử xem”.

Một lúc lâu sau, Long Thiên Tiếu mới dừng lại, nói với Cố Tuyết Cầm.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng sáp lại, hai người đối mặt với nhau. Long Thiên Tiếu cẩn thận bôi chất lỏng kì quái đó lên mặt Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm chỉ cảm thấy mát rượi.

Ngoài ra, không có cảm giác đặc biệt khác.

“Thấy sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Em thấy mát mát”.

Cố Tuyết Cầm nói đúng sự thật, cô nghiêm túc nhìn Long Thiên Tiếu bôi thuốc giúp mình, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

Mấy phút sau, cuối cùng Long Thiên Tiếu cũng bôi xong.

“Khi hết cảm giác mát lạnh trên mặt, em có thể rửa sạch bằng nước”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vâng”.

Cố Tuyết Cầm nói, mặc dù cô không biết hiệu quả như thế nào, nhưng cảm giác mát lạnh khiến cô khá dễ chịu.

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Long Thiên Tiếu liền đi vào phòng tắm.

10 phút sau, Long Thiên Tiếu mới tắm xong bước ra ngoài.

“Thấy sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Không có cảm giác gì nữa. Cảm giác châm chích ban đầu cũng hết rồi”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Đi rửa mặt đi, xem hiệu quả thế nào”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Ừm”.

Cố Tuyết Cầm đáp, nói xong, cô liền vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, rửa xong lại lấy khăn lau rồi bắt đầu soi gương.

Ở trong gương, một khuôn mặt trắng trẻo và hồng hào hiện ra.

“Thần kì quá, khỏi rồi”.

Thấy thế, Cố Tuyết Cầm vui vẻ nói, vừa nói cô vừa ôm chặt Long Thiên Tiếu ở bên cạnh, vô cùng kích động.

Thứ cô lo lắng nhất là khuôn mặt của mình, nếu phải cần một khoảng thời gian dài mới có thể khôi phục, sợ rằng khoảng thời gian này cô không có mặt mũi nào gặp người khác, chỉ là không ngờ rằng, Long Thiên Tiếu có thể giải quyết vấn đề khó khăn này nhanh như vậy.

Giờ phút này, cô cảm thấy Long Thiên Tiếu quả thực là một “cậu bé” kho báu, cô không biết trên người đàn ông này còn có bao nhiêu bảo bối thần bí mà cô chưa khám phá ra.

Mỗi lần như vậy đều có thể mang đến cho cô nhiều niềm vui bất ngờ.

“Được rồi, ngủ thôi, sáng mai còn phải đưa Tiểu Tịch đi học”.

Thấy Cố Tuyết Cầm đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ hãi trước đó, Long Thiên Tiếu cũng thấy yên tâm hơn, anh nói với cô.

“Không được, để em ôm lúc nữa”.

Cố Tuyết Cầm có chút bướng bỉnh nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu không có cách nào khác, anh chỉ có thể bế Cố Tuyết Cầm lên đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.

“Ngủ đi!”

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, anh đắp chăn cho cô.

“Vâng”.

Cố Tuyết Cầm ngoan ngoãn đáp, sau đó cô liền nhắm mắt lại.

Long Thiên Tiếu lại qua một bên sấy tóc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Long Thiên Tiếu tiện tay tắt đèn rồi lên giường.

Vừa mới nằm xuống, Cố Tuyết Cầm liền tiến sát vào.

“Chồng ơi”.

Trong bóng tối truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt. Cố Tuyết Cầm như một chú mèo con rúc vào ngực Long Thiên Tiếu, chỉ là anh đã sớm quen với những động tác như vậy.

“Hửm? Em gọi anh là gì?”

Nghe thấy lời nói của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu vẫn có chút kinh ngạc.

Kết hôn bao nhiêu năm, Cố Tuyết Cầm chưa bao giờ gọi anh một tiếng chồng.

“Chồng!”

Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ, cô nhỏ giọng gọi lại.

“Nói cái gì, nói to chút, anh không nghe thấy”.

Long Thiên Tiếu cố ý nói.

“Đồ vô lại, anh đang cố ý”.

Cố Tuyết Cầm khẽ mắng, nói xong, cô cắn vào vai Long Thiên Tiếu.

“Đau, nhả ra”.

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm mới buông Long Thiên Tiếu ra.

“Được rồi, ngủ thôi”.

Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng nói, một tay anh để cho Cố Tuyết Cầm gối lên, một tay khác lại đang vuốt tóc cô, có chút cưng chiều.

“Chồng”.

Lại truyền đến giọng nói của Cố Tuyết Cầm.

“Ừm”.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Long Thiên Tiếu đáp.

“Sau này em sẽ không ra ngoài một mình nữa, đi đâu anh cũng đi cùng em nhé?”

Cố Tuyết Cầm nhỏ giọng nói.

“Được”.

Long Thiên Tiếu đáp, anh nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ.

Chỉ là vào lúc này, anh cảm thấy một mảnh ấm áp chạm vào môi mình, giúp anh tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.

Cố Tuyết Cầm hôn Long Thiên Tiếu, nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên động tác của cô rất vụng về, thậm chí còn có chút khẩn trương hồi hộp.

Cảm nhận được động tác của Cố Tuyết Cầm, ngửi được mùi thơm mê người trên cơ thể cô, Long Thiên Tiếu cũng theo bản năng đáp lại. Đôi bàn tay to lớn ôm lấy cơ thể mềm mại của Cố Tuyết Cầm, thân thể hai người dính chặt vào nhau, cọ xát mạnh mẽ.

Cố Tuyết Cầm nhắm chặt mắt lại, cô cố gắng hết sức để giữ trạng thái thả lỏng, nhưng hơi thở của cô lại trở nên nặng nề hơn, cô cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên.

“Vợ”.

Long Thiên Tiếu dừng động tác, nhẹ giọng gọi.

“Ừm?”

Cố Tuyết Cầm ưm một tiếng, đáp.

“Có thể?”

Long Thiên Tiếu nói khẽ.

“Em không biết”.

Đối với câu hỏi như vậy, Cố Tuyết Cầm rất xấu hổ, cô yếu ớt nhu mì nói. Nhưng một lần nữa cô giữ chặt lấy môi Long Thiên Tiếu, dùng hành động thực tế cho anh một câu trả lời chắc chắn.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu dường như được khích lệ, bàn tay to lớn cởi bỏ quần áo trên người cô. Cảm nhận được thân hình quyến rũ gập ghềnh của Cố Tuyết Cầm, bản năng đè nén nhiều năm của anh giờ không thể kìm chế được nữa, anh ôm lấy Cố Tuyết Cầm, dường như muốn cô hòa vào cơ thể anh vậy.

Cùng với tiếng ngâm nga đầy đau đớn của Cố Tuyết Cầm, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí ám muội lúc trầm lúc bổng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau trận dày vò tối hôm qua, Cố Tuyết Cầm cảm thấy thân thể mình sắp rã rời. Trời đã sáng, nhưng cô vẫn ngủ rất ngon.

Thấy Cố Tuyết Cầm ngủ say trong vòng tay mình, Long Thiên Tiếu có chút không đành lòng đánh thức cô, nhìn cô cuộn tròn như chú mèo con, trong lòng Long Thiên Tiếu chợt trào dâng cảm giác thương xót, anh đặt một nụ hôn thật sâu lên vầng trán trơn bóng của cô.

5 năm, anh không ngờ rằng cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này sẽ kết thúc bằng cách này.

Cố Tuyết Cầm ngủ say, khóe miệng cô vẫn mang theo đường cong ngọt ngào, dường như ngủ trong vòng tay Long Thiên Tiếu có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn không gì sánh nổi.

“Đồ khốn!”

Cố Tuyết Cầm nhắm mắt, rúc vào trong ngực Long Thiên Tiếu, khẽ mắng.

“Dậy thôi!”

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.

“Vậy anh nhắm mắt lại, không được nhìn lén”.

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Long Thiên Tiếu, sau đó nói. Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nhắm mắt lại. Chỉ cảm thấy Cố Tuyết Cầm làm gì đó trong chăn một lúc, sau đó liền xuống giường.

“Được rồi. Anh mở mắt ra đi”.
Cố Tuyết Cầm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK