Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Long Thiên Tiếu, cậu!”

Vừa nghe được lời này, Vương Mỹ lập tức bùng nổ, hóa ra tên phế vật này đang trêu đùa bà ta!

“Dự án hợp tác với nhà họ Tần, Thiếu Duy, em có chắc là em tham gia vào đó không. Bây giờ em nói đi?”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Cố Thiếu Duy, bắt đầu hăm dọa, cô cũng không muốn sự việc thành ra thế này, nhưng lời nói của Vương Mỹ, thực sự quá hoang đường.

Cố Thiếu Duy căn bản không tham gia vào dự án hợp tác với nhà họ Tần, sao lại có công lao lớn nhất được, muốn nói người có công lao to lớn, vậy thì là Long Thiên Tiếu mới đúng.

“Em…”

Nghe thấy vậy, Cố Thiếu Duy ấp a ấp úng, cậu ta cũng đang chột dạ.

“Có là có, không có là không có, em cần do dự sao?”

Cố Tuyết Cầm lại vô cùng cường thế hỏi.

“Có, đương nhiên là có rồi. Nếu không có em, sao chị có thể giành được dự án đó?”

Cố Thiếu Duy do dự hồi lâu, cuối cùng cậu ta cũng hạ quyết tâm nói.

“Vậy em nói cho chị biết, ban đầu ai là người phụ trách bên phía tập đoàn Long Đằng kết nối với chúng ta, và bây giờ người phụ trách bên phía tập đoàn họ là ai? Thời gian tiến hành đàm phán hợp đồng là khi nào? Trong hợp đồng đã kí, có những điều khoản cốt lõi gì?”

Cố Tuyết Cầm nói.

“Em em quên rồi!”

Nghe được lời này, Cố Thiếu Duy nhất thời sửng sốt, hồi lâu sau, cậu ta mới rặn ra một câu.

“Em không biết xấu hổ! Cái hay không học, mấy trò vô liêm sỉ thì học nhanh lắm”.

Nghe xong, hốc mắt Cố Tuyết Cầm đỏ lên, cô có chút kích động quở trách. Suốt bao năm qua, cô đã chu cấp cho đứa em trai này ăn học, cho nó tiền tiêu, cô không hy vọng nó có thể báo đáp mình.

Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì? Một người biết xấu hổ sẽ làm ra loại chuyện này sao?

Đối với đứa em trai này, cô đã thất vọng tới cực điểm rồi.

“Tiền, các người đừng hòng lấy được một xu”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Có phải là các người muốn chủ nhà họ Cố làm chủ cho các người?”

Long Thiên Tiếu dường như nhìn thấu mọi chuyện nên hỏi.

Bị Long Thiên Tiếu hỏi, Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy nhất thời cứng họng, bọn họ cảm thấy suy nghĩ của mình đã hoàn toàn bị Long Thiên Tiếu nhìn thấu.

“Nam Cung Vân, bà nghĩ bà có thể làm chủ cho bọn họ à?”

Trước mặt nhiều người như vậy, Long Thiên Tiếu hung hăng nói. Anh cũng không quan tâm đến cảm nhận của bà cụ Cố, những người nhà họ Cố ở đây chắc đều biết, anh chỉ quan tâm đến cảm xúc của những người anh quan tâm.

Đối với những người mà anh không quan tâm, chó má không bằng!

“Đây là chuyện nhà các người, tôi cũng không muốn nhúng tay vào, tôi chỉ tạo ra cơ hội để các người giải quyết mâu thuẫn gia đình thôi”.

Mặc dù bà cụ Cố không thích thái độ khinh thường của Long Thiên Tiếu, nhưng qua chuyện mấy lần trước, bây giờ bà ta đã rút ra bài học kinh nghiệm.

“Nghe thấy chưa? Bà ta không thể làm chủ cho các người!”

Long Thiên Tiếu lại nhìn về phía Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy, thản nhiên nói.

“Về thôi, vợ, ở đây quả thực là lãng phí thời gian mà!”

Long Thiên Tiếu nắm tay Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

“Đúng rồi, sau này nếu mà còn có chuyện như này, không cần gọi chúng tôi đến đâu, lãng phí thời gian. Các người thật sự có bản lĩnh, có thể trực tiếp đến tìm tôi, nếu trong số các người, ai có nắm đấm lớn hơn tôi, các người muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu. Nếu nắm đấm không đủ lớn thì an phận làm người đi, đừng có mà hy vọng hão huyền nữa!”

Sau khi đi được mấy bước, Long Thiên Tiếu lại quay đầu lại, nói với đám người.

Nghe xong, không ai dám phản bác.

Nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu liền rời đi.

“Muốn nắm đến khi nào?”

Ra đến ngoài cửa, Cố Tuyết Cầm nói.

“Anh nắm tay vợ anh, muốn nắm tới khi nào chẳng được”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, nhưng anh vẫn buông tay ra rồi lên xe. Thấy thế, trong lòng Cố Tuyết Cầm dâng lên cảm giác ấm áp, tên này, một khi bá đạo, căn bản không nói đạo lý.

“Đưa em về đi làm”.

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Ừm”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ đáp lại một tiếng, sau đó anh liền khởi động xe, nghênh ngang rời đi.

“Cố Vân Sơn, ông đúng là đồ nhu nhược, tại sao không nói lấy một câu, ông có còn là chủ một gia đình không vậy. Sau này ông chết, là Cố Tuyết Cầm nhặt xác cho ông, hay là con trai tôi nhặt xác cho ông?”

Sau khi Cố Tuyết Cầm rời đi, Vương Mỹ lại rống lên. Bà ta vô cùng tức giận, cho nên bà ta trút hết toàn bộ sự tức giận của mình lên người Cố Vân Sơn.

“Thím ba, thím không cần tức giận, chú ba vẫn vậy mà, không phải từ trước đến nay đều là bộ dạng này sao?”

Lúc này, Cố Vân Đông bước tới, không nhịn được trêu chọc.

“Tiền đó không phải của các người. Con bé cho các người là tình cảm chứ không phải là bổn phận. Bà không nên đưa ra yêu cầu như vậy”.

Nghe xong, Cố Vân Sơn cũng nói. Hôm nay, ông rất không muốn đến nơi này.

“Con mẹ ông, bà đây tốn biết bao nhiêu công sức để nuôi nó lớn, tại sao tôi không thể đòi tiền?”

Vương Mỹ lại rống lên.

Lúc này, sắc mặt bà cụ Cố cũng trầm xuống.

“Con dâu ba, xin chị chú ý lời nói”.

Bà cụ Cố lạnh giọng nói.

Con mẹ Cố Vân Sơn, mẹ Cố Vân Sơn không phải là bà ta sao? Bà cụ Cố cảm thấy mình bị xúc phạm.

“Mẹ, con không có ý đó”.

Vương Mỹ nói, chỉ là bà cụ Cố không thèm quan đến bà ta nữa.

“Giải tán đi, có gì hay ho mà xem?”

Bà cụ Cố nhìn về phía đám người, nói, nói xong, bà ta cũng chống gậy rời đi.

“Haizz!”

Thấy thế, Cố Vân Sơn chỉ thở dài một hơi, sau đó ông đứng dậy đi ra ngoài. Ông căn bản không muốn quan tâm đến những chuyện này, tiền này tiền nọ, một mớ hỗn độn, hà cớ gì cưỡng cầu nhiều vậy?

“Mẹ, lẽ nào cứ thế là xong sao?”

Sau khi đám người rời đi, Cố Thiếu Duy liền hỏi.

“Cứ thế là xong? Con cam tâm à? Số tiền đó, vốn dĩ thuộc về chúng ta. Không ngờ Vương Mỹ mẹ nuôi nó bao nhiêu năm, hóa ra lại nuôi một con sói mắt trắng”.

Vương Mỹ vô cùng tức giận nói.

“Vậy bây giờ phải làm gì?”

Cố Thiếu Duy lại hỏi.

“Sao mẹ biết phải làm gì được, dù sao nếu để mẹ nắm được cơ hội, nhất định sẽ có cách”.

Vương Mỹ nghiến răng nói.

“Về trước đã, đều trách bố con quá vô dụng, tại sao mẹ lại gả cho một người chồng nhu nhược bất tài như vậy chứ?”

Vương Mỹ hung hăng nói, bộ dạng cực kỳ phẫn nộ.

“Mẹ về trước đi, con còn có việc, con đi gặp một người bạn”.

Lúc này, Cố Thiếu Duy cũng nói.

“Ừ”.

Vương Mỹ đáp, hiện tại, tâm trạng của bà ta rất tệ, cho nên bà ta cũng không muốn để ý tới Cố Thiếu Duy nữa.

Ra khỏi cửa, hai người mỗi người đi một ngả.

Tìm một góc khuất, Cố Thiếu Duy bấm gọi một số điện thoại.

“Sao? Cân nhắc kỹ chưa?”

Sau khi kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK