Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phải, tôi chắc chắn chơi bài này”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói với ngữ khí thản nhiên.

“Anh Long, anh từng chơi bản nhạc này chưa? Hoặc là nói, thử chơi qua chưa?”

Đông Phương Tuyết hỏi.

“Không có, bản nhạc này trước đó tôi nghe qua rồi, có hiểu biết nhất định về nó nhưng hôm nay là lần đầu xem nhạc phổ. Bản nhạc này được mệnh danh là bản nhạc khó chơi nhất thế giới, hẳn rất có ý nghĩa, tôi muốn thử một chút”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lãnh đạm nói.

Nghe được lời này của Long Thiên Tiếu, Đông Phương Tuyết và Lý Trường Dân liếc nhìn nhau một cái, bộ dạng không dám tin.

Liệu anh ta có suy nhược thần kinh vì chơi bản nhạc này không?

“Vậy anh Long, bây giờ anh có cần làm quen với bản nhạc một chút không?”

Đông Phương Tuyết hỏi.

“Trong lúc hai người nói chuyện tôi đã làm quen với nhạc phổ của bản nhạc một lượt, hiện giờ có thể bắt đầu chơi rồi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, lắc đầu nói, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt là thần sắc vô cùng kinh ngạc.

“Anh Long, anh đợi một chút, tôi muốn quay lại bản nhạc này”.

Lúc này, Đông Phương Tuyết đột nhiên nghĩ tới điều gì đó vì vậy nói. Tuy rằng cô ta cảm thấy Long Thiên Tiếu không hẳn có thể chơi được bản nhạc này nhưng ngộ nhỡ chơi rất tốt thì sao, có thể biểu diễn một bản nhạc khó như vậy, thế thì đây sẽ là một điều chưa từng có và gây sốc trên toàn thế giới.

“Cậu Long nếu như không thể chơi bản nhạc này cậu có thể chọn một bản nhạc khác. Tôi chỉ muốn nghe cậu Long chơi hoàn chỉnh một bản nhạc là được rồi!”

Lúc này, Lý Trường Dân lại nói với Long Thiên Tiếu. Tuy rằng ông ta tin tưởng Long Thiên Tiếu có năng lực nhất định nhưng ông ta không tin anh có thể chơi một bản nhạc khó như vậy.

“Bản giao hưởng số ba” là đỉnh cao mà các nghệ sĩ piano muốn chinh phục cả đời, là niềm mơ ước của mọi nghệ sĩ piano.

“Trước tiên để tôi thử đã!”, Long Thiên Tiếu nghe vậy đáp lại.

Không bao lâu sau, Đông Phương Tuyết đã trở lại, cô ta dẫn theo người ôm thiết bị ghi âm của mình tiến vào, còn chừng năm phút đồng hồ, cô ta rốt cuộc vội vàng chuẩn bị một số thứ, buổi biểu diễn có thể chính thức bắt đầu.

“Anh Long, có thể rồi, hiện giờ có thể bắt đầu rồi”.

Sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, Đông Phương Tuyết nói với Long Thiên Tiếu.

“Được”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy đáp lại, sau đó anh ngồi xuống trước đàn piano, sờ lên các phím đàn, anh hơi nhắm hai mắt lại tiếp đó ấn phím đầu tiên.

Một nốt nhạc dễ bị đè nén bật ra, trước đó là những giai điệu bị đè nén, áp lực mang theo đôi chút linh động phát ra ngoài.

“Năm mươi mốt giây trước đó, tôi cũng có thể, nhưng phần sau thì”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Tuyết ửng hồng lên, cô ta muốn nói nhưng lại thôi. Nghe thấy tiết tấu này, cảm giác không có vấn đề lắm, Long Thiên Tiếu cũng xem như chơi rất tốt rồi.

“Cô nói rất đúng!”

Lý Trường Dân cũng vô cùng đồng tình nói.

Dựa theo tiết tấu này, tốc độ tay của Long Thiên Tiếu dần trở nên nhanh hơn, nhịp điệu của bản nhạc cũng dần bắt đầu gấp hơn, từ nhịp điệu đè nén thong thả trước đó đến bây giờ linh động phát ra.

Nghe đến đây Lý Trường Dân nhíu mày, Đông Phương Tuyết cũng có chút kinh ngạc, mức độ khó khăn thực sự bắt đầu từ đây, nhưng Long Thiên Tiếu vẫn duy trì phong độ như trước, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc bởi anh từng nói mình chưa trải qua khóa đào tạo chuyên nghiệp nào.

Anh không qua khóa học chuyên nghiệp nào nhưng có thể chơi được như vậy đã vô cùng tốt rồi.

Chỉ với phần trước mà Long Thiên Tiếu đã chơi, Lý Trường Dân hiển nhiên đã biết được trình độ của Long Thiên Tiếu thế nào.

Ông ta nghe đàn, nhìn Đông Phương Tuyết khẽ gật đầu, vô cùng tán thưởng.

Sau khi giai điệu chuyển từ tiết tấu nhanh linh hoạt sang tiết tấu trầm nhẹ nhàng hơn, đây cũng xem là một phần vô cùng khó, nhưng sau đó hiển nhiên độ khó còn tăng lên.

Hết tiết tấu nhẹ nhàng lại đến phần bùng nổ trào dâng, liên tiếp hết tiết tấu này đến tiết tấu khác.

Đông Phương Tuyết và Lý Trường Dân nghe được chỉ thấy cảm xúc mênh mông. Trong dự đoán của họ, tình huống Long Thiên Tiếu không thể chơi được nữa đã không xuất hiện, ngón tay Long Thiên Tiếu nhảy múa, chinh phục hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác, lại như vượt qua một con sông, tiếp tục biểu diễn.

Miệng Lý Trường Dân đã thành chữ “o”, vẻ mặt khó có thể tin nổi, cả người chết lặng đứng im tại chỗ.

Bên này bộ dạng của Đông Phương Tuyết cũng không khác biệt là mấy.

Khiếp sợ, quá chấn động rồi.

Giờ phút này cô ta đang được nghe bản nhạc “Bài giao hưởng số 3” khó chơi nhất trên thế giới. Trên thế giới bây giờ căn bản không có bản nhạc piano nào có thể chơi được đến trình độ cao như vậy.

Cô ta cảm giác như thể mình đang chứng kiến lịch sử xảy ra, loại cảm giác này khiến cô ta không thể có bất kỳ phản ứng gì ngoại trừ kinh ngạc thì chính là chấn động.

Việc chơi nhạc vẫn đang được tiến hành như cũ, thuận theo một đoạn cao trào dâng lên, Lý Trường Dân cũng phải xúc động. Là một nhà soạn nhạc, khả năng đánh giá âm nhạc của ông ta là điều không thể nghi ngờ. Ông ta đã nghe rất nhiều bậc thầy chơi piano và các bài hát nổi tiếng khác nhau, nhưng vào lúc này, ông ta vẫn không thể nhịn được giơ ngón tay cái lên với Long Thiên Tiếu.

Nhưng giờ phút này, anh đã hoàn toàn đắm mình trong bản nhạc, thuận theo nhịp điệu cao trào, ông ta lộ ra vẻ xúc động, khóe mắt có chút ướt át, đợi tới một nửa phần sau, ông ta trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu gào khóc.

Để chơi được bản nhạc này, Long Thiên Tiếu cũng có cảm giác chật vật, sau khi biểu diễn xong bản nhạc anh mới bước xuống dưới.

“Sao rồi? Cũng được chứ?”

Long Thiên Tiếu nhìn vào dáng vẻ khác nhau của hai người vì vậy có chút ngạc nhiên hỏi. Đông Phương Tuyết đã há miệng thành hình chữ "o", trong khi Lý Trường Dân ngồi xổm trên mặt đất, ôm mặt khóc thảm thiết.

Long Thiên Tiếu lên tiếng, nhưng hai người dường như cảm giác không nghe được, nhân viên phục vụ đang bận rộn xung quanh thấy tình hình trong đại sảnh cũng có biểu cảm tương tự, sửng sốt, kinh ngạc và chết lặng.

“Mọi người làm sao vậy?”

Long Thiên Tiếu có chút xấu hổ, cảnh này cũng quá khoa trương rồi, cho dù chính bản thân anh chơi không tốt, cũng không cần làm như thế chứ.

Đặc biệt là Lý Trường Dân kia, cho dù tôi đàn không hay ông có cần phải khóc lóc thảm thiết vậy không? Long Thiên Tiếu hết chỗ nói nổi.

“Cái kia, ông Lý, ông đây là, cơ thể thấy không thoải mái sao, hay bị gì vậy?”

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Lý Trường Dân, thử hỏi han.

“Oa, huhu!”

Lý Trường Dân trực tiếp khóc lớn lên, ông ta liền ôm lấy Long Thiên Tiếu gào khóc.

“Ày!”

Long Thiên Tiếu thấy vậy chết lặng, đây là có chuyện gì vậy, Lý Trường Dân này điên rồi sao? Long Thiên Tiếu cũng cảm thấy xấu hổ.

“Tri âm tri kỷ, tri âm tri kỷ!”

Lý Trường Dân nước mắt nước mũi tèm lem, nói ra vài lời mà Long Thiên Tiếu nghe không hiểu.

“Cái gì mà tri âm tri kỷ?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chết lặng nói.

“Đại Hạ của các cậu có một câu nói cổ, uyên thâm khó hiểu, tri âm khó tìm. Vậy cậu Long chính là tri âm của tôi rồi!”

Lý Trường Dân vô cùng xúc động nói.

“Nó không phải là để hình dung người chơi đàn và nghe đàn sao? Ông chỉ là một nhạc sĩ thôi!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng phải cạn lời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK