Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Long Thiên Tiếu tới gần, Triệu Nguyên hoảng sợ lùi về phía sau, khi không thể lùi được nữa, anh ta xoay người bỏ chạy.

“Vút!”

Tiếng gió rít vang lên, con dao găm trong tay Long Thiên Tiếu bay ra, đâm thẳng vào bắp chân Triệu Nguyên.

“A!”

Triệu Nguyên hét lên một tiếng, cả người ngã xuống đất, phần chân bị con dao găm cắm vào máu chảy ồng ộc.

“Chậc chậc, đây là tiểu lý phi đao thất truyền đã lâu sao?”

“Tốc độ phi dao quá nhanh”.

“Mọi người có để ý rằng võ công mà anh ta dùng giống như Thái Cực Quyền trong truyền thuyết không, tuy chậm nhưng uy lực lại rất lớn”.

“Thái Cực Quyền cái rắm, đó không phải là bộ môn mà mấy cụ già tập luyện trên phố sao?”

“Đúng đó, sao Thái Cực Quyền có thể mạnh như vậy?”

Đám người thấy thế, hết lời khen ngợi, hiển nhiên thân thủ của Long Thiên Tiếu đã chinh phục được bọn họ.

“Long Thiên Tiếu, tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm càn. Hãy nghĩ đến khoảng cách thân phận giữa tôi và anh. Mặc dù anh có thể đánh, nhưng anh có thể chống lại được những người mà tôi quen biết không? Cho dù hôm nay anh thành công, anh không sợ tôi sẽ báo thù sao?”

Triệu Nguyên chịu đựng cơn đau ở chân, hét lên. Tuy rằng chân bị thương, nhưng đó không phải là vị trí hiểm, chỉ khiến anh ta mất đi khả năng đi lại mà thôi.



“Ý của anh là, tôi không thể động vào anh?

Ánh mắt Long Thiên Tiếu hơi chìm xuống, thấp giọng hỏi.

“Đúng, đúng, cho dù có thể đánh, suy cho cùng cũng chỉ có một mình anh!”

Triệu Nguyên thiếu tự tin nói.

“Tôi cũng muốn biết mình có thể động vào anh hay không, cho nên, tôi muốn thử xem”.

Long Thiên Tiếu tiếp tục bước tới.

“Anh dùng bàn tay này bóp mặt con gái tôi đúng không?”

Long Thiên Tiếu nhìn vào tay phải của Triệu Nguyên, sau đó nói.

“A!”

Triệu Nguyên vẫn chưa kịp phản ứng thì Long Thiên Tiếu đã dùng một chân trực tiếp giẫm lên cánh tay Triệu Nguyên, anh ta ôm chặt lấy cánh tay kêu gào thảm thiết. Ngay sau đó, Long Thiên Tiếu lại giẫm lên ngón tay Triệu Nguyên, giẫm đến nỗi gãy xương, thậm chí còn nát bét.

Tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, đau, cực kì đau, gân xanh trên trán Triệu Nguyên lộ ra, không lâu sau, hai mắt anh ta trợn trắng, trực tiếp ngất đi, nỗi đaucó thể khiến cho người ta trực tiếp ngất đi, rốt cuộc đau đến nhường nào?

Đám người không biết, khi thấy cảnh tượng này, bọn họ chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

Con người hung hãn, anh chàng này là một kẻ hung hãn thực sự. Phải biết rằng đây là Triệu Nguyên khét tiếng, ở thành phố Lâm Giang có mấy người dám chọc giận anh ta, vì các mối quan hệ của mình, cho dù là người giàu nhất thành phố cũng phải nể mặt Triệu Nguyên.

Bây giờ chàng trai này lại hoàn toàn không coi Triệu Nguyên ra gì.

Mã Hi Mai ở một bên khó khăn lắm mới bò dậy được, thấy chồng mình bị giày vò chết đi sống lại, thấy cảnh tượng tê tâm liệt phế trước mắt, cô ta giật mình kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra tia sợ hãi, tra tấn người khác như vậy, cô ta cảm thấy Long Thiên Tiếu chính là một kẻ điên, một tên ác quỷ.

“Là cô để lại vết tát trên mặt cô giáo Lương đúng không? Cũng là tay phải à?”

Long Thiên Tiếu lại đi về phía Mã Hi Mai, lạnh lùng hỏi.

Hành động của Long Thiên Tiếu khiến tất cả mọi người kinh ngạc, bất luận là người xem, Dương Thụ hay là đám người Lương Tuyết Oánh ở bên cạnh, da đầu bọn họ đều run lên, quá hung ác.

Trước đây bọn họ cảm thấy Long Thiên Tiếu chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, không ngờ rằng khi làm việc lại tàn nhẫn như vậy, ra tay quá ác liệt, nếu đổi lại là bọn họ chắc chắn không thể làm ra chuyện dữ tợn như vậy.

Thấy một màn này, Cố Tuyết Cầm lại cảm thấy không có gì lạ, cô biết tính cách của Long Thiên Tiếu, Long Tiểu Tịch là giới hạn của anh, vì vậy, lúc nàycô chỉ có thể để hai đứa trẻ trốn ở phía sau, bịt mắt bọn trẻ lại, cô không muốn trẻ con chứng kiến cảnh tượng đẫm máu.

Chỉ là Long Tiểu Tịch lại có chút không an phận, cô bé mở một mắt nhắm một mắt lén nhìn, cảnh tượng này tuy đẫm máu, nhưng một cô bé tuổi còn nhỏ như cô cũng không cảm thấy sợ hãi lắm.

“Không, không, không phải là tôi!”

Mã Hi Mai sợ hãi tột độ, vội vàng phủ nhận.

“Ỷ mạnh hiếp yếu, làm người còn không thành thật, cô thật đáng chết. Dám nói không có, vậy tôi chỉ có thể phế cả hai tay của cô”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu lạnh như băng, nói xong anh giơ chân lên, tiếng xương gãy giòn tan truyền đến, Mã Hi Mai kêu gào thảm thiết, ngay sau đó, ngón tay của cô ta bị phá hủy từng cái một, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Có người tâm lí kém, thậm chí có người nhắm mắt lại không dám nhìn.

Cũng vào đúng lúc này, có tiếng còi báo động của cảnh sát từ xa truyền đến.

“Người anh em, chạy mau, cảnh sát đến rồi, giờ không chạy là không kịp nữa đâu”.

Lúc này, Dương Thụ chạy tới, anh ta gấp rút nói với Long Thiên Tiếu, đánh người thành ra bộ dạng này, Long Thiên chắc chắn không thể thoát khỏi liên đới, mặc kệ Long Thiên Tiếu nghĩ như thế nào, dù sao Dương Thụ cũng nghĩ như vậy.

“Tôi là người gọi cảnh sát”.

Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt không hề gì.

“Tôi biết là anh gọi, nhưng anh đánh thương nhiều người như thế, anh sẽ gặp phiền phức”.

Dương Thụ nôn nóng lắm rồi, người anh em này, đánh cũng khá quá, anh cho rằng mình là Thiên Vương lão tử sao, đánh người thành ra nông nỗi này, anh không gặp phải rắc rối lớn thì cũng phải ngồi tù mấy năm.

“Sẽ không có vấn đề gì”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại không nhanh không chậm nói. Sau khi có vài chiếc xe cảnh sát dừng lại, đám người mở ra một con đường, Trần Hướng Thiên dẫn theo mấy người đi vào.

“Trần Hướng Thiên đến kìa, lần này chàng trai kia gặp phải rắc rối lớn rồi”.

“Tuy rằng Triệu Nguyên đáng chết, nhưng suy cho cùng anh chàng này cũng đã đánh người, kiểu này không xong rồi”.

“Đánh người đến mức này, nếu Triệu Nguyên truy cứu, theo luật, anh chàng này phải vào tù mấy năm”.

“Thật đáng tiếc, anh ta là người tốt, chỉ là tính cách quá dữ dằn mà thôi”.

Đám người xì xào bàn tán, đồng thời cảm thấy xót xa cho Long Thiên Tiếu.

“Bắt người đi!”

Trần Hướng Thiên bước tới, nói với người bên cạnh.

“Đồng chí này, anh nghe tôi nói đã, chúng tôi không cố ý, là hai người đó ra tay với trẻ con trước, chúng tôi là tự vệ!”

Dương Thụ càng thêm lo lắng khi nghe thấy những lời này, anh ta vội vàng giải thích, nhưng cũng không có ai đáp lại anh ta.

Chỉ là lúc này, Trần Hướng Thiên đi về phía Long Thiên Tiếu, hơi cúi đầu về phía anh.

“Cậu Long, chúng tôi đến muộn rồi, đám chó má này không làm hại đến cậu chứ?”

Trần Hướng Thiên vô cùng kính cẩn hỏi.

“Không sao. Mọi chuyện xảy ra, tôi đã nói ở trong điện thoại, ông giải quyết phần việc còn lại đi, còn một số chuyện đặc biệt, ngày mai tôi sẽ đích thân đến chỗ ông, nói cho ông biết nên xử lý như thế nào”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu, sau đó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK