Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chà chà, khóc rồi à!"

Tần Tiểu Manh nhìn Long Tiểu Tịch như vậy thì hả hê nói, vươn bàn tay xấu xa chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch, mặc dù không biết vì sao cô bé khóc, nhưng cô ấy cảm thấy rất thú vị, bình thường rất hiếm khi thấy “quả ớt nhỏ” này như thế.

"Bốp!"

Lần này, Long Tiểu Tịch không đánh rớt bàn tay xấu xa kia của Tần Tiểu Manh, cô bé vung bàn tay nhỏ núc ních của mình tát thẳng vào mặt Tần Tiểu Manh, để lại trên má cô ấy dấu bàn tay năm ngón đỏ lừng.

"Oa, mày dám đánh tao!"

Tần Tiểu Manh bật khóc, ôm mặt hét lên.

"Được rồi, con bé còn nhỏ, hơn thua với nó làm gì?"

Tần Viễn Lâm chứng kiến cảnh tượng này cũng hơi khó chịu nói.

"Mày đợi đó cho bà, huhu".

Tần Tiểu Manh bụm mặt, uất ức chạy đi.

"Thầy Long có thể đợi tôi dưới chân núi một lát không, tôi còn vài chuyện muốn nói với cậu".

Lúc này, Tần Viễn Lâm nói với Long Thiên Tiếu.

"Được!"

Long Thiên Tiếu nghe xong thì hờ hững đáp. Dứt lời, anh dẫn Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch xuống núi trước, nhìn lại đồng hồ cũng đã sắp 12 giờ trưa, vừa đến đây có một lúc mà cũng hơn cả tiếng đồng hồ rồi.

"Không biết tại sao nhưng tôi luôn có cảm giác có người đang nhìn chúng ta!"

Được Long Thiên Tiếu đỡ đi, Cố Tuyết Cầm vẫn lẩm bẩm nói.

"Chắc do tưởng tượng thôi! Trực giác tôi rất nhạy bén mà tôi còn không cảm thấy có gì lạ, sao cô có thể phát hiện có người theo dõi trước tôi được?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì đáp, anh vẫn luôn rất tin tưởng vào trực giác của mình.

"Anh biết cái gì gọi là trực giác của phụ nữ không hả? Đôi khi phụ nữ luôn cảm nhận được những thứ mà người khác không để ý đấy, cái này gọi là giác quan thứ sáu tiềm ẩn, nhưng nó vẫn khá chính xác đấy nhé!"

Lúc này, Cố Tuyết Cầm trả treo nói.

Đối với cách giải thích của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu cũng không thèm bắt bẻ lại, bởi vì thật sự cũng có tình huống như này xảy ra.

Nhưng, quả thật Đại Hạ không một ai có thể che giấu dấu vết của mình dưới trực giác của anh cả, vì vậy anh vẫn tin chắc rằng đây là ảo giác của Cố Tuyết Cầm.

Nhưng, điều khiến hắn thực sự băn khoăn, ngược lại, đó là bụi hoa mẫu đơn xanh kia, một loài hoa quý hiếm như vậy thì tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Là do Tần Viễn Lâm trồng sao? Mặc dù mình chừa từ nói với ông ta mẹ của đứa nhỏ thích hoa cúc, nhưng Tần Viễn Lâm vừa nhìn đồi hoa cúc thì bèn suy một mà ra ba, mang vài loại hạt giống hoa cúc quý hiếm rải đầy nơi kia.

Nghĩ tới đây, Long Thiên Tiếu quyết định chờ Tần Viễn Lâm ở dưới chân núi để hỏi ông ta thử xem.

"Bây giờ hai người có đói không?"

Long Thiên Tiếu vừa đi vừa hỏi.

"Cũng tạm, hôm nay ăn sáng hơi muộn, hiện giờ vẫn chưa đói lắm. Chủ tịch Tần tìm anh có việc, chúng ta vẫn đến dưới chân núi đợi ông ta đi!"

Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì đáp.

"Con cũng chưa đói".

Long Tiểu Tịch nghe hỏi cũng khẳng định chắc nịch.

"Đương nhiên con không đói rồi, con cầm biết nhiều đồ như thế, trên xe vẫn còn tùm lum quà vặt của con kìa, con đói được sao?"

Long Thiên Tiếu nghe vậy bất đắc dĩ nói.

"Ăn hết rồi mà!"

Long Tiểu Tịch xòe bàn tay nhỏ ra nói. Đi từ dưới núi lên, cầm được gì là cô bé đã mang theo hết, miệng cũng chưa bao giờ ngừng nhóp nhép.

"Chỉ giỏi ăn bậy thôi!"

Cố Tuyết Cầm trừng mắt nhìn Long Tiểu Tịch, tức giận nói.

"Plè è è!"

Long Tiểu Tịch nghe xong chỉ biết lè lưỡi, lại lôi ra một hộp nước giải khát cắm ống hút vào uống ừng ực.

"Anh quen Tần Viễn Lâm lâu lắm rồi à?"

Sau cùng, Cố Tuyết Cầm cũng hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Ừ, từ lâu lắm rồi".

Long Thiên Tiếu nghe rồi đáp.

"Lâu là bao lâu?"

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn gò má Long Thiên Tiếu, hỏi.

"Tôi cũng không nhớ rõ, chắc hơn 10 năm rồi!"

Long Thiên Tiếu cũng không nhớ rõ lắm, anh đã phải làm rất nhiều chuyện, gặp cũng rất nhiều người, không thể nào nhớ hết mỗi người mỗi sự kiện được.

"Hơn 10 năm trước á?"

Cố Tuyết Cầm nghe thế thì khẽ bật thốt với vẻ ngạc nghiên. Lúc kết hôn với Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm đã là người giàu nhất thành phố Lâm Giang rồi, nếu Long Thiên Tiếu thân thiết với Tần Viễn Lâm như vậy, tại sao khi đó không nói ra?

Trong lòng Cố Tuyết Cầm vô cùng khó hiểu, cảm thấy giữa Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cô không biết.

"Với mối thân tình giữa anh và ông ta, thời điểm anh cần, hẳn là bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể giúp đỡ anh, dù cho là vào 5 năm trước".

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, ám chỉ nói.

"Đúng là như vậy".

Long Thiên Tiếu chỉ hờ hững đáp.

"Vậy 5 năm qua tại sao anh không đi tìm ông ta?"

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

"Bởi vì thời cơ chưa chín muồi!"

Long Thiên Tiếu điềm tĩnh nói.

"Thời cơ chưa chín muồi?"

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, tỉ mỉ nghiền ngẫm lại ý trong lời nói của Long Thiên Tiếu, chỗ hiểu chỗ không, cô cũng không hiểu cái "thời cơ" mà Long Thiên Tiếu nói là gì.

"Đúng thế".

Long Thiên Tiếu đáp, sau đó Cố Tuyết Cầm cũng không hỏi tiếp nữa, bởi vì cô biết có cố hỏi thì cũng chẳng được gì, trái lại cứ mặc kệ Long Thiên Tiếu, lúc nào muốn nói thì sẽ nói thôi. Bây giờ anh không nói thì chắc có lý do riêng.

Lúc này, tại sân bay quốc tế thành phố Lâm Giang, có một thanh niên tóc vàng mắt xanh tầm 20 tuổi bước ra từ cửa máy bay. Khuôn mặt của người nay không hề xấu, chỉ có điều trên mặt hắn ta là tia khinh thường tà ác, làm người khác cảm giác không được thoải mái lắm.

Người chung quanh vừa thấy người này thì vô thức né tránh.

Sau lưng hắn ta còn có một thanh niên khác đi theo, mặc dù người nọ sở hữu mái tóc và con ngươi màu đen, nhưng anh ta có khuôn mặt của một người nước ngoài, anh ta phải bước vội mới có thể theo kịp tốc độ của thanh niên tóc vàng mắt xanh kia.

"Ê, Tiếu, Tiếu, Tiếu, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì không vậy, tôi cảm thấy đợt hành động này cẩu thả và lộ liễu quá. Điều này không phù hợp với nguyên tắc làm việc của chúng ta!"

Thanh niên tóc đen vừa đi vừa hết lời khuyên răn thanh niên tóc vàng kia, nhưng hình như hắn ta không thèm để ý tới, cứ đi băng băng về phía trước.

"Tại sao phải luôn đúng với nguyên tác làm việc của chúng ta chứ? Kiệt Khắc, anh làm phụ tá của tôi lâu vậy rồi, có bao giờ chúng ta thất bại chưa?"

Người thanh niên tóc vàng hờ hững nói.

Đối thoại giữa hai người họ cũng không phải là ngôn ngữ Đại Hạ mà là tiếng nước ngoài, hơn nữa còn mang nặng khẩu âm, điều này khiến những người đi ngang dù có hiểu ngoại ngữ cũng không quá rõ bọn họ đang nói gì.

"Đại Hạ không giống những nơi khác, cậu đăng cái video kia vốn đã không thèm bàn bạc gì với tôi rồi, cậu không nên làm như thế".

Người tóc đen tên Kiệt Khắc nhăn nhó phàn nàn.

"Anh muốn nói Đại Hạ là cấm địa của lính đánh thuê sao? Nghe đồn ở đây có một người bảo hộ gọi là Long Vương, người mà đã khiến người trong liên minh sát thủ của chúng ta không dám đặt chân đến đây trong suốt nhiều năm qua?"

Thanh niên tóc vàng đứng lại, mặt đầy giễu cợt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK