Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây không phải là trợ lý bên cạnh Cố Hiểu Huy sao? Người của Cố Hiểu Huy rất ít khi qua lại với cô, anh ta đến đây làm gì? Cố Tuyết Cầm có chút nghi ngờ.

“Có chuyện gì à?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Cô chủ, là thế này, có hai người nhà họ Vương đến, nói là muốn gặp anh Long, dường như bọn họ có chuyện gì đó, còn gia hạn cho anh Long trong vòng 10 phút phải tới, bây giờ bọn họ đang ở trong phòng tiếp khách”.

Nghe thấy vậy, Cố Hiểu Huy cung kính nói. Trước đây có lẽ anh ta không cần phải nhìn sắc mặt Cố Tuyết Cầm, nhưng bây giờ thì khác, Cố Tuyết Cầm đang nắm trong tay dự án có lợi nhuận khủng nhất của tập đoàn Cố Thị, hơn nữa, nghe nói một mình cô chiếm hơn 70% lợi nhuận toàn bộ dự án.

Rất rõ ràng, Cố Tuyết Cầm đã trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng ở tập đoàn Cố Thị, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Nghe được lời nói của nam trợ lý, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng, nhưng cô lại không biểu hiện ra bên ngoài.

“Biết rồi, tôi gọi điện thoại kêu anh ấy tới ngay đây”.

Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói. Nghe thấy vậy, nam trợ lý hơi cúi đầu, sau đó liền lui ra ngoài.

Sau khi nam trợ lý rời đi, Cố Tuyết Cầm lại khóa cửa phòng làm việc mình lại, sau đó cô lấy điện thoại ra gọi cho Long Thiên Tiếu.

“Tuyết Cầm, có chuyện gì thế?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Long Thiên Tiếu.

“Người nhà họ Vương đến, nói là muốn gặp anh”.

Cố Tuyết Cầm đơn giản nói.

“Bây giờ tôi đến ngay”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đưa ra quyết định dứt khoát rồi cúp máy. Sau khi cúp máy, Cố Tuyết Cầm lại trầm mặc suy tư, hồi lâu sau, cô mới mở cửa bước ra ngoài, đi về phía phòng tiếp khách.

Bảy tám phút sau.

Trong phòng tiếp khách, Cố Hiểu Huy khép nép nói chuyện với hai vị cậu chủ nhà họ Vương.

Vương Như Long ngồi ở hàng ghế đầu tiên với khuôn mặt lạnh lùng, trong khi đó Vương Như Lực lại có vẻ mất kiên nhẫn.

Cũng vào đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Tuyết Cầm xuất hiện ở cửa.

Cố Tuyết Cầm có thân hình cao ráo gợi cảm, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất trưởng thành dịu dàng, tạo cho hai người cảm giác kiều diễm động lòng người.

Vương Như Long còn ổn, Vương Như Lực lại nhìn đến ngây ngất, thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Vương Như Lực, Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Hai vị cậu chủ, vị này là em họ tôi, vợ Long Thiên Tiếu!”

Thấy Cố Tuyết Cầm bước vào, Cố Hiểu Huy giới thiệu.

Mà sau khi Cố Tuyết Cầm vào, ánh mắt Vương Như Lực dán chặt lên người cô không di chuyển, làm sao có thể có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy trên thế giới này?

“Không biết hai vị là?”

Cố Tuyết Cầm bước vào, cô tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi.

“Tôi tên Vương Như Long, đến từ nhà họ Vương”.

Vương Như Long đáp, mặc dù dung mạo của người phụ nữ trước mặt anh ta vô cùng xuất chúng, nhưng anh ta vẫn chưa đến nỗi chết mê chết mệt, Vương Như Lực ở một bên lại nhìn đến ngây ngốc, hoàn toàn không nghe thấy lời Cố Tuyết Cầm nói.

“Người nhà họ Vương các anh đều thích nhìn người khác như vậy hả? Không cảm thấy như vậy rất mất lịch sự sao?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Vương Như Lực, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, Vương Như Long liền nhìn về phía Vương Như Lực, bị Vương Như Long nhìn chằm chằm, Vương Như Lực mới sực tỉnh, bị Vương Như Long cảnh cáo, cậu ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nghĩ đến lời nói của Cố Tuyết Cầm, trong lòng cậu ta bùng lên lửa giận, vậy mà lại khiến cậu ta mất mặt trước đám đông?

“Tôi tên Vương Như Lực, đến từ nhà họ Vương- một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, cô Cố rảnh rỗi có thể cùng tôi ăn bữa cơm”.

Vương Như Lực khẽ nhếch môi lên thành đường con lạnh lùng, cậu ta cố ý nói ra bốn chữ “ba gia tộc lớn”, rõ ràng là đang khoe khoang thân phận.

“Xin lỗi, tôi sẽ không tùy tiện dùng bữa với người lạ. Xin hỏi hai vị tìm chồng tôi có chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm thẳng thắn nói, sau đó cô lại hỏi.

“Cố Tuyết Cầm, cô dạy dỗ chồng kiểu gì thế, anh ta vậy mà dám đắc tội với mấy vị cậu chủ nhà họ Vương!”

Cố Hiểu Huy giả vờ quát mắng.

“Sao anh biết chồng tôi đắc tội với bọn họ mà không phải là bọn họ đắc tội với chồng tôi?”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Cố Hiểu Huy, hỏi ngược lại.

“Cô!”

Cố Hiểu Huy bị chặn họng căn bản không thể nói chuyện.

“Nghe nói chồng cô là kẻ vô dụng? Hay là cô theo Vương Như Lực tôi đi, tôi có tiền có quyền, bảo đảm cô được sống một đời giàu sang phú quý”.

Vương Như Lực thản nhiên nói.

“Gia giáo nhà họ Vương thật kém”.

Cố Tuyết Cầm lạnh giọng nói.

“Ha, con đàn bà ti tiện thuộc một gia tộc nhỏ, có tin bây giờ tôi xử lý cô luôn không?”

Nghe thấy vậy, Vương Như Lực liền đứng dậy, vô cùng kích động nói.

“Vương Như Lực, em ngồi xuống cho anh”.

Vương Như Long nhướng mày, lên giọng quát lớn. Nghe thấy vậy, Vương Như Lực chỉ có thể ngồi xuống mang theo vẻ mặt bất mãn. Với tư cách là cậu ba nhà họ Vương, cậu ta muốn gì được nấy.

Ở thành phố Lâm Giang, cậu ta muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, vẫy tay một cái là đến hất tay một cái là đi nhiều vô số, vậy mà hôm nay lại bị một người phụ nữ làm nhục như vậy, Vương Như Lực vô cùng tức giận.

“Cố Tuyết Cầm, cô ăn nói kiểu gì thế hả?

Cố Hiểu Huy lại thấp giọng khiển trách.

“Chỗ này không có chuyện của anh! Anh có thể ra ngoài rồi! Bây giờ các anh có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Cố Hiểu Huy, sau đó lại nhìn về phía Vương Như Long và Vương Như Lực, hỏi.

“Cô!”

Nghe được lời này, Cố Hiểu Huy tức giận đến mức không thể nói được gì.

“Lời giống nhau, tôi không muốn nói lần thứ hai, đợi chồng cô tới rồi nói chuyện sau!”

Lúc này, Vương Như Long thản nhiên nói.

“Anh, anh vòng vo cái gì? Anh không nói, để em nói, chồng cô đắc tội với nhà họ Vương chúng tôi. Nếu cô biết điều, tối nay đi ăn với tôi, chuyện này còn có cơ hội thương lượng bàn bạc. Nếu không, các người không gánh nổi hậu quả đâu”.

Vương Như Lực vô cùng kiêu ngạo nói.

“Vậy sao? Hậu quả gì mà có thể khiến chúng tôi không gánh nổi? Người nhà họ Vương các người, không thể đắc tội hả?”

Cũng vào đúng lúc này, cửa phòng tiếp khách được mở ra, một bóng người cao lớn bước vào, người đó không phải là Long Thiên Tiếu thì còn là ai khác?

“Đến rồi”.

Khi thấy Long Thiên Tiếu, trong lòng Cố Tuyết Cầm đột nhiên được thả lỏng.

“Ừm”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Anh chính là con rể vô dụng nhà họ Cố?”

Thấy Long Thiên Tiếu, Vương Như Lực lỗ mãng hỏi.

“Gia giáo nhà họ Vương các người thật kém”.

Long Thiên Tiếu khẽ lắc đầu, sau đó nói, nói xong, anh liền ngồi xuống, lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng rót cho anh một ly nước ấm, từ xa chạy đến, anh cũng vất vả quá.

“Có bản lĩnh, anh nói lại một lần nữa. Có tin không quá ba ngày, tôi có thể khiến cho nhà họ Cố các người biến mất khỏi thành phố Lâm Giang không?”

Nghe thấy vậy, Vương Như Lực đứng dậy, cậu ta chỉ tay vào Long Thiên Tiếu, hét lên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK