Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Tôi đưa bọn họ vào chỗ chết

“Anh Tôn, mục tiêu đã lên xe, biển sổ xe cũng được chụp lại rồi ạ. Đúng như anh Tôn dự đoán, bọn nó đang muốn về nhà thì phải”.


Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rời đi thì một bóng đen cao gầy ở góc tường gọi điện thoại đi.


“Cho người đi theo bọn họ, đến nơi thì chặn họ lại”.


Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh lạnh lùng.


“Đã rõ”.


Người đàn ông cao gầy đó đáp lời, rồi tắt điện thoại. Vào lúc này, một chiếc mini van đi tới, dừng trước mặt hắn ta. Hắn ta cũng nhanh nhẹn lên xe rồi phóng đi.


“Nhà mình muốn đi đâu nhỉ?”


Tài xế là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt ôn hòa.



“Tòa A khu chung cư Vân Lan Sơn, nhưng có về được đến nơi hay không thì khó nói lắm”.


Long Thiên Tiếu nhạt nhẽo nói, nở một nụ cười nguy hiểm.


“Ý cậu là sao? Sao lại không về được?”


Tài xế nghe vậy thì tò mò hỏi.


“Có về được hay không thì phải dựa vào kỹ năng lái xe của chú đó”.


Long Thiên Tiếu ngồi ở ghế lái phụ, cười nói.


“Về nhà thì còn cần kỹ năng gì nữa? Đường đi chứ có phải đường đua đâu, đi có gần 20 phút là đến”.


Cố Tuyết Cầm cũng không hiểu gì cả.


“Hai người nhìn đằng sau đi?”


Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì quay lại nhìn, chỉ thấy có rất nhiều xe chứ chẳng có gì khác lạ, cô không khỏi chau mày.


Bên này, bác tài xế cũng nhìn qua gương chiếu hậu, và hơi nhíu mày.


“Tình hình có điều không đúng rồi, chàng trai”.


“Chính xác là vậy”.


Long Thiên Tiếu cười khổ.


“Sao lại thế, sao tôi không thấy gì?”


Cố Tuyết Cầm khó hiểu hỏi.


“Đằng sau chúng ta có khá nhiều xe sang, gần nhất hình như là BMW X3”.


Bác tài bình tĩnh nói.


“Hơn nữa, hình như bọn họ đi theo chúng ta có mục đích. Bất kể là rẽ vào hướng nào của ngã tư, họ đều đảm bảo sẽ có một chiếc đi theo chúng ta. Cô để ý vị trí mấy chiếc xe đó là hiểu”.


Long Thiên Tiếu giải thích cặn kẽ, Cố Tuyết Cầm nghe thế thì lại quay ra nhìn. Quả đúng như vậy, cô cũng là người có bằng lái xe, Long Thiên Tiếu vừa nói, cô đã nhìn thấy điều khác thường.


“Chàng trai này nói đúng đó, không ngờ cậu cũng là tài xế giỏi nha!”


Bác tài vừa lái xe vừa cười nói.


“Chú đây cũng là người dày dặn kinh nghiệm, người bình thường so sao kịp”.


Long Thiên Tiếu cười nhẹ đáp.


“Chúng ta bị theo dõi rồi”.


Cố Tuyết Cầm càng nhíu mày chặt hơn, lo lắng lên tiếng.


“Đúng vậy”.


Long Thiên Tiếu đã khẳng định lời nói của Cố Tuyết Cầm.


“Chàng trai, cậu nói nên làm gì đây. Tình huống kiểu này thì tôi không cắt đuôi được họ”.


Bác tài bất lực nói, ban đầu khi Long Thiên Tiếu nói có về được hay không thì khó nói lắm, ông ấy còn thấy lạ, nhưng giờ thì đã hiểu ý của Long Thiên Tiếu là gì.


“Chú đi ra ngoài thành phố đi, đến nơi nào có ít xe ấy”.


Long Thiên Tiếu dặn dò.


“Đến đó chẳng phải sẽ dễ bị theo dõi và đuổi kịp hơn hay sao?”


Cố Tuyết Cầm càng không hiểu.


“Cô gái nói đúng, ra ngoại thành, nơi có ít người thì sẽ càng rắc rối”.



Bác tài cũng đáp lại. Nếu là tài xế bình thường thì e là đã hoảng loạn rồi, nhưng ông ấy là tài xế lâu năm, có chuyện gì mà chưa gặp chứ.


“Cứ nghe tôi đi, tiền sẽ không thiếu đâu, tôi đảm bảo mọi người sẽ an toàn”.


Long Thiên Tiếu tự tin nói.


“Vậy được, tôi nghe lời cậu nhé. Cả nhà cậu ở đây cậu còn không sợ thì tôi sợ cái gì?”


Bác tài do dự một lát rồi bình tĩnh đáp lại.


“Cứ yên tâm, sẽ không sao đâu. Bọn họ dám động vào Long Thiên Tiếu tôi thì sẽ phải trả cái giá đắt đấy”.


Long Thiên Tiếu lại nói với Cố Tuyết Cầm. Nhưng Cố Tuyết Cầm vẫn nhíu chặt mày, rõ ràng là đang lo lắng. Mặc dù cô biết Long Thiên Tiếu có thân thủ không tệ, nhưng phía sau có bao nhiêu là xe như thế, anh có thể ứng phó nổi không?


“Chàng trai, cậu động vào ai mà ghê thế? Nhìn người ta có vẻ rất giàu nhỉ, mấy xe đằng sau toàn Benzo, BMW lại còn cả Porsche!”


Bác tài cảm thán, giống thần tiên đánh nhau quá đi?


“Một đám lắt nhắt thôi”.


Long Thiên Tiếu bình thản đáp.


“Đeo dây an toàn cho Tiểu Tịch đi”.


Long Thiên Tiếu lại nhắc nhở. Lúc này, xe taxi đã ra khỏi thành phố. Ra khỏi thành phố thì đúng là rộng rãi, xe cộ ít hơn nhiều, nhưng số se sang đi theo sau thì lại ngày càng nhiều.


Ít cũng phải 10 con.


“Chàng trai, giờ sao đây, đi đâu bây giờ?”


Bác tài hỏi.


“Đi lên núi Mang đi”.


Long Thiên Tiếu dứt khoát nói.


“Chàng trai, cậu đùa hả. Núi Mang khó đi vô cùng, không phải ai cũng lên được đó. Đường lên núi có 80 khúc cua, là đường đua tử thần của Đại Hạ, được xưng là máy nghiền xác tay đua đẳng cấp đấy. Một năm có không biết bao nhiêu người đã chết ở đó đâu. Là một lái xe lâu đời, tôi cũng chưa dám đi lên đó đâu. Cho dù là không thể không đi, thì cũng không dám đi nhanh. Mà con xe rách này của tôi chắc chắn sẽ bị người ta đuổi kịp đó”.


Bác tài lo lắng nói.


“Chú đi đến chân núi thì đỗ xe, tôi lên lái thay”.


Long Thiên Tiếu chỉnh lại quần áo, bình tĩnh nói.


“Anh lái? Long Thiên Tiếu, anh biết lái xe ư?”


Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì kinh ngạc. Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng thấy Long Thiên Tiếu lái xe.


“Một chút đi!”


Long Thiên Tiếu qua loa đáp.


“Chàng trai, không đùa đâu nhé, đường đua núi Mang không phải đường bình thường đâu. Nếu cậu không vững tay lái thì thôi nhé?”


Bác tài nghe Long Thiên Tiếu nói vậy thì vội vàng khuyên bảo. Sao nghe không đáng tin chút nào vậy trời?


“Chú lái thì sao mà cắt đuôi được chúng, đến chân núi thì cứ để tôi lái cho!”


Long Thiên Tiếu lại đáp.


“Long Thiên Tiếu, đến lúc này rồi anh có thể không làm loạn được không?”


Cố Tuyết Cầm tức tối nói. Hiện giờ cô không thể hiểu nổi. Không biết người đang theo đuôi là ai, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.


“Cô yên tâm, sẽ không sao đâu, tin tôi đi. Tôi sẽ lái xe. Cô chỉ cần chăm sóc cho Tiểu Tịch thôi. Lúc tôi lái xe, cô che mắt con bé đi, tôi sợ con bé sẽ say”.


Long Thiên Tiếu quay đầu nói với Cố Tuyết Cầm.


“Ý của cậu là nếu là cậu lái thì sẽ cắt đuôi được họ, còn tôi thì không sao?”


Bác tài thì rất thật thà hỏi.


“Không, ý tôi là, nếu tôi lái xe thì sẽ tiễn bọn chúng vào chỗ chết luôn”.


Ánh mắt Long Thiên Tiếu hiện lên sự chết chóc. Nghe vậy, bác tài hơi ngẩn người ra.


“Cậu có bằng lái không đó? Nếu không có thì tôi không cho cậu đi đâu”.


Bác tài lại nói.


“Có chứ sao không!”


Long Thiên Tiếu lôi một tấm thẻ ra ném cho bác tài. Khi ông ấy cầm lên xem thì vẻ mặt đột nhiên đổi sắc.


----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK