Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, các con đói bụng thì nhanh đi đi, mẹ ở đây chờ”.

Lúc này, Lý Bình cũng nói.

“Vâng, vậy con đi đây”.

Long Thiên Tiếu bế Long Tiểu Tịch từ trong tay Cố Tuyết Cầm, rồi đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa, Long Thiên Tiếu liền thả Long Tiểu Tịch xuống đất, hiện giờ đã khó tiêu nếu ngay cả đi bộ cũng không tự đi thì sẽ thành heo mất.

“Long Thiên Tiếu, thái độ của bố là sao vậy, về sau con không quấy rầy hai người ngủ nữa là được chứ gì?”

Long Tiểu Tịch tức giận nói.

“Nhóc con, em nói linh tinh cái gì đấy?”

Cố Tuyết Cầm cũng phải cạn lời, mặt cô đỏ lên, xung quanh vẫn còn nhiều người qua lại, con bé thực sự dám nói những lời này ở bên ngoài, nói ra như thể sau lưng con bé bọn họ làm chuyện gì không minh bạch vậy.

“Được rồi, vậy thì bao giờ hai người cho con một em trai chơi cùng đây, em gái cũng được, con không có quyền chọn”.

Long Tiểu Tịch nghe vậy, có chút bất đắc dĩ, nghiêm túc nói.

“Phốc khụ khụ khụ”

Cố Tuyết Cầm thiếu chút thổ huyết ra ngoài, nhóc con này, sao lại nhiều chuyện đến vậy chứ?

“Được rồi, đừng nhì nhằng nữa, vào thang máy đi!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút nói không nên lời.

“Á”

Long Tiểu Tịch kêu lên, bị Cố Tuyết Cầm kéo tay vào trong, liền tiến vào.

Ba người cùng đi xuống tầng, lái xe rời khỏi bệnh viện.

“Tình cảm của bác trai và bác gái thật tốt!”

Lúc Long Thiên Tiếu khởi động xe, Cố Tuyết Cầm có chút hâm mộ nói.

“Em thấy tình cảm của hai người cũng rất tốt mà”.

Long Tiểu Tịch lúc này ngồi ở ghế sau, nghịch điện thoại của Cố Tuyết Cầm, miệng lẩm bẩm nói.

Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì.

“Hai người họ cả đời đều quan tâm nhau như vậy. Đừng thấy bố tôi khi nóng giận có chút thô lỗ gắt gỏng nhưng ông chưa bao giờ dám nổi nóng với mẹ tôi!”

Long Thiên Tiếu trả lời Cố Tuyết Cầm không thèm quan tâm đến lời lầm bầm của Long Tiểu Tịch. Tuy gia cảnh khó khăn nhưng họ luôn hòa thuận, từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ thấy bố mẹ mình cãi nhau.

“Vậy không ổn lắm, khi anh tức giận cũng gắt gỏng sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu, trêu ghẹo nói.

“Bố từng nổi nóng với em rồi, nhưng chưa bao giờ nổi nóng với chị, bố chính là một thê nô!”

Long Tiểu Tịch nghe thấy lại nói ra mấy lời này.

“Em có biết thê nô là gì không?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy không biết nói gì, đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ mà biết nhiều từ ngữ đặc thù vậy, cô cũng có chút tò mò.

“Thê nô chính là rất nghe lời vợ, không dám nổi nóng với vợ, vợ nói gì thì là thế ấy, đứng trước mặt vợ là người đàn ông không có nguyên tắc, không có giới hạn”.

Long Tiểu Tịch nghe thấy, vừa nghịch điện thoại, vừa nghiêm túc nói.

“Khụ khụ con nói hưu nói vượn gì đấy, tuổi còn nhỏ, cái hay thì không học. Đây không phải lại là thứ dì Trương dạy cho con chứ?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, bất lực không còn gì để nói.

“Bố cũng biết sao, Long Thiên Tiếu, bố thông minh hơn rồi đấy!”

Long Tiểu Tịch có chút ngoài ý muốn nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng hết chỗ nói, nhóc con này không gọi bố mà lại trực tiếp gọi tên.

“Gọi bố đi, sao lại gọi tên thế, có tin chị đánh em không”.

Cố Tuyết Cầm nhíu mày nhìn nhìn Long Tiểu Tịch, có chút tức giận nói.

“Ồ, em biết rồi!”

Long Tiểu Tịch nghe vậy, cũng nghiêm túc đáp.

“Cho hai người xem này!”

Long Tiểu Tịch nói xong, lại đưa điện thoại cho Cố Tuyết Cầm, trên đó là một phần mềm tìm kiếm, Long Tiểu Tịch đánh hai chữ “thê nô” rồi tiến hành tìm kiếm, bên trên giải thích nghĩa của từ thê nô, quả nhiên là giống y hệt những gì Long Tiểu Tịch nói.

“Em biết cũng không ít nhỉ?”

Cố Tuyết Cầm có chút ngoài ý muốn nói, nhận biết nhiều mặt chữ thì thôi đi, tuổi còn nhỏ đã biết không hiểu cái gì liền có thể lên mạng tìm, không gì là không có.

“Thì đúng, đều là dì Trương dạy cho em, em còn không phát hiện ra mình chưa nhận biết hết mặt chữ nữa!”

Long Tiểu Tịch tràn đầy tự tin nói, nghe thấy lời nói đầy tự mãn này Cố Tuyết Cầm lại liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch, trong lòng cô có chút hiếu kỳ về đứa nhỏ này, cầm điện thoại di động không phải chơi trò chơi, cũng không xem phim mà để tìm mấy thứ linh tinh vớ vẩn.

Ví dụ như trong lịch sử tìm kiếm bên dưới, sân bay của nữ giới có nghĩa là gì, Cố Tuyết Cầm nhìn thêm một hồi, càng không còn gì để nói.

“Đến nơi rồi, tiện tìm một chút đồ ăn đi!”

Long Thiên Tiếu dừng xe lại, sau đó nói, Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy bế Long Tiểu Tịch xuống xe, cùng Long Thiên Tiếu đi vào trong trung tâm thương mại Tiềm Long.

Trên sườn núi Vân Lan, trong biệt thự nhà họ Cố.

Hiện giờ bà cụ Cố lại tập hợp mọi người lại. Bà cụ Cố là chủ gia đình, đương nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên.

Chỉ có điều khi bà cụ Cố còn chưa xuất hiện, phía dưới đã bắt đầu dị nghị.

“Nghe gì chưa? Tiện nữ Cố Tuyết Cầm kia nhất thời đổi ý rồi?”

“Cái gì? Đổi ý sao? Tại sao chứ? Chẳng lẽ 70% lợi nhuận còn chưa đủ à?”

“Lòng tham không đáy mà, tôi nghe Hiểu Huy nói bọn họ yêu cầu tăng thêm 3% nữa!”

“Quá đáng vậy sao, chi bằng giao vị trí chủ nhà này cho cô ta luôn đi!”

“Cho cô ta, cho cô ta rồi chúng ta còn có ngày yên ổn sao? Phẩm chất của đứa con gái xấu xa đó thế nào mấy người còn không biết hay sao?”

Mọi người mỗi người một câu, xem như hiểu được đại khái tình hình rồi, lúc này Cố Hiểu Huy từ bên ngoài tiến vào trong, anh ta ngồi trên xe lăn được người ta đẩy vào.

Mọi người nhìn thấy Cố Hiểu Huy tiến vào, đều tự giác tránh qua một bên, tuy hiện giờ Cố Tuyết Cầm nắm thế chủ động nhưng chủ nhà họ Cố vẫn là bà nội, mà bà nội vẫn rất coi trọng Cố Hiểu Huy.

Không nói đến năng lực của Cố Hiểu Huy thế nào, tốt xấu gì nếu Cố Hiểu Huy nắm quyền họ Cố trong tay, bọn họ vẫn có thể vơ vét tiền không kiêng nể gì.

“Hiểu Huy sao vậy, sao nhìn sắc mặt không được tốt lắm?”

Có người phát hiện sắc mặt Cố Hiểu Huy không tốt lắm, vì vậy nói, xuyên qua đám người, Cố Hiểu Huy hắt hơi mấy cái, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, bộ dạng như sắp gục rồi.

“Hiểu Huy lo cho gia tộc ngày đêm làm lụng vất vả, tinh thần không tốt không phải rất bình thường sao?”

“Phải, phải, phải, cậu ấy còn đang bị thương, còn phải đối phó với tiện nữ kia, quả không dễ dàng gì”.

Mọi người đều nói mấy câu tán thưởng, nghe thấy mấy lời này tâm trạng của Cố Hiểu Huy cũng tốt hơn chút, đúng vào lúc này, tiếng nói xung quanh bỗng nhỏ hơn, Cố Hiểu Huy cũng dừng lại phía trước, dạt xe lăn qua một bên.

Chỉ thấy bà cụ Cố chống gậy được người dìu bước vào, ngồi xuống vị trí đầu tiên.

“Gấp như vậy gọi mọi người đến là có chuyện muốn thương lượng với mọi người”.

Bà cụ Cố nhìn qua mọi người một lượt, sau đó nói, bà ta rất thích vị trí này, bởi ở vị trí cao như vậy bà ta có thể quan sát mọi người bất kì lúc nào, bà ta thậm chí còn có chút luyến tiếc vị trí này.

Cuối cùng ánh mắt bà cụ Cố dừng lại trên người Cố Hiểu Huy.

“Hiểu Huy cháu nói một chút về tình hình đàm phán hôm nay đi”.

Bà cụ Cố nhìn thoáng qua Cố Hiểu Huy, sau đó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK