Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng lưng Châu Vấn rời đi, Long Thiên Tiếu khẽ cau mày, anh trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới rời khỏi chỗ cũ, đi về phía phòng hòa nhạc.

Khi bước vào phòng hòa nhạc, đúng lúc Phương Thắng Thiên đi ra ngoài.

“Anh Long, tôi còn có chút chuyện, tôi về trước đây”.

Phương Thắng Thiên lễ độ nói, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ đầu mà không nói gì.

Đây coi như là lời chào tạm biệt Long Thiên Tiếu, sau đó Phương Thắng Thiên liền rời đi, nhìn bóng lưng của Phương Thắng Thiên, anh lại khẽ cau mày, cho đến khi Phương Thắng Thiên biến mất ở cửa, đi xuống tầng dưới vào thang máy.

“Sao anh ra ngoài lâu vậy?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm bước tới, nói với Long Thiên Tiếu.

“Không có gì, anh nói chút chuyện với anh Châu”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói, nói xong, anh nắm lấy tay Cố Tuyết Cầm đi vào trong.

Sau bữa tiệc tối kéo dài khoảng một giờ đồng hồ, cuối cùng Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm cũng đã tiễn hầu hết mọi người về.

Trước khi đi, Lý Trường Dân cũng chụp ảnh lưu niệm với Cố Tuyết Cầm, được gặp nhà soạc nhạc yêu thích trong ngày sinh nhật của mình, cô cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Giờ phút này, chỉ còn lại đám người Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh ở hiện trường.

“Anh và Tiểu Tịch về trước nhé, em đưa Uyển Tình và Tiểu Giai về”.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.

“Hay là để anh đưa bọn họ về, còn em đưa bố và Tiểu Tịch về?”

Long Thiên Tiếu đề nghị.

“Không được, để em đưa hai người bọn họ”.

Cố Tuyết Cầm gần như nói theo bản năng, nghe được lời này, Sở Uyển Tình ở một bên lại trợn tròn mắt, vẻ mặt không nói nên lời, cô đương nhiên biết ý của Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm cũng biết cô có ý gì.

Thấy bộ dạng của Sở Uyển Tình, Cố Tuyết Cầm không nhịn được liếc xéo.

“Thế nào cũng được, trên đường chú ý an toàn, đi nhanh về nhanh”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Lúc này, Sở Uyển Tình đứng dậy, sau đó nói. Nói xong, cô liền dẫn Lương Giai ra ngoài, thấy thế, Cố Tuyết Cầm cũng đi theo.

“Bố, để con đưa bố về!”

Long Thiên Tiếu nói với Cố Vân Sơn.

“Ừm”.

Cố Vân Sơn chỉ nhàn nhạt đáp.

“Chủ tịch Tần, cùng đi không?”

Long Thiên Tiếu nói.

“Cháu cũng lái xe đến, chúng ta về cùng đường đi!”

Tần Tiểu Manh lại nói, lúc này, cô ăn hơi no, thỉnh thoảng còn nấc cụt.

“Bố, bố lái nhé, con không lái đâu”.

Tần Tiểu Manh nói.

“Tại sao, con không lái còn kêu bố lái?”

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm cạn lời nói.

“Con ăn no quá, không lái nổi, bố lái đi!”

Tần Tiểu Manh nói bằng vẻ mặt khó xử.

“Được rồi, sao bố lại gặp phải đứa con gái như con chứ”.

Tần Viễn Lâm lắc lắc đầu, có chút thất vọng nói.

“Lêu lêu lêu!”

Nghe thấy thế, Tần Tiểu Manh chỉ lè lè lưỡi, sau đó theo Tần Viễn Lâm xuống dưới. Long Vận Nhi bế Long Tiểu Tịch cũng đi xuống lầu.

Xuống dưới lầu, sau khi Sở Uyển Tình và Lương Giai lên xe, Cố Tuyết Cầm liền khởi động xe.

“Tớ nói này Cố Tuyết Cầm, cậu có cần nhỏ mọn vậy không, cậu sợ bọn tớ ra tay với chồng cậu trên đường đưa bọn tớ về sao? Dưa chín ép không ngọt, bọn tớ không thích ngang ngược câu dẫn”.

Sau khi lên xe, Sở Uyển Tình hùng hồn nói.

“Phốc!”

Nghe thấy lời này, suýt chút nữa Lương Giai phun ra ngoài.

“Cậu có thể bớt nói vài câu được không?”

Cố Tuyết Cầm cạn lời nói, người phụ nữ này, thật đúng là cái gì cũng nói được mà, thậm chí đôi lúc cô còn hoài nghi rốt cuộc Sở Uyển Tình này có phải là phụ nữ hay không.

“Sao thế, lẽ nào tớ nói không đúng à?”

Sở Uyển Tình lại nói.

Cố Tuyết Cầm không thèm để ý tới Sở Uyển Tình nữa, tán dóc với người phụ nữ này, mỗi lần cô đều chịu thiệt.

“Không nhìn ra nha Cố Tuyết Cầm, con người cậu thật keo kiệt, rõ ràng là được gả cho Bạch Mã hoàng tử, lại giả bộ rất ấm ức”.

Sở Uyển Tình trêu đùa.

“Cậu nói bừa gì đó? Tớ không biết gì, ok?”

Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.

“Vậy cậu nhặt được vàng rồi đó, giàu có đẹp trai, lớn hơn cậu hai ba tuổi, đều nói rằng những người đàn ông già dặn chút sẽ biết cách chăm sóc người khác, cậu nói xem có đúng vậy không? Haizz, tớ đau lòng quá, cầu xin ông trời ban cho con một người đàn ông giàu có lắm tiền!”

Sở Uyển Tình thở ngắn thở dài, nghe xong, Cố Tuyết Cầm lại lắc lăc đầu, ban nãy người phụ nữ này uống mấy ly. Cho nên bây giờ mới bắt đầu lải nhải.

“Chị thay đổi tiêu chí lựa chọn bạn đời của mình từ khi nào vậy, chẳng phải trước đây chị luôn cầu xin ông trời ban cho chị một người đàn ông cường tráng, rắn rỏi sao?”

Lúc này, Lương Giai không nhịn được nữa, lên tiếng chế nhạo.

“Đúng. Tôi nói sai rồi. Đáng lẽ phải cầu trời ban cho tôi một người đàn ông vừa giàu có vừa cường tráng”.

Sở Uyển Tình lại nói.

“Chị nghĩ hay quá nhỉ”.

Lương Giai cạn lời nói.

“Nói đi, cậu nói với hội chị em đi, có phải đàn ông của cậu rất uy mãnh không, tớ nghe nói đàn ông sau 27 tuổi mới là đỉnh cao, chắc anh ta chưa đến ba mươi đúng không, vậy thì là đỉnh cao của đỉnh cao rồi. Kể về trải nghiệm sử dụng cho chị em nghe đi”.

Sở Uyển Tình lại hùng hồn nói, nghe được lời này, mặt Cố Tuyết Cầm liền đỏ bừng, da mặt cô vốn mỏng, cho dù là hội chị em thân thiết, nói đến những chuyện như vậy, cô cũng cảm thấy xấu hổ.

“Cậu uống rượu đến nỗi ngốc rồi hả, cậu mà còn ăn nói linh tinh nữa, có tin tớ ném cậu xuống xe không?”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói.

“Cắt. Nhỏ mọn, giả vờ đứng đắn”.

Sở Uyển Tình nói bằng vẻ mặt không quan tâm.

“Thôi, được rồi, chị đừng nói nữa, ảnh hưởng chị Tuyết Cầm lái xe”.

Nghe thấy vậy, Lương Giai cũng lắc đầu nói.

“Đây không phải là tò mò sao?”

Sở Uyển Tình nói, nói xong, cô dựa vào ghế, một lát sau liền ngủ thiếp đi.

“Chị Tuyết Cầm, thành thật mà nói, trước khi đến tôi còn cảm thấy không đáng thay cho chị!”

Sau khi xác nhận Sở Uyển Tình đã ngủ, Lương Giai mới nhàn nhạt nói.

“Không đáng gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Vì chị lấy phải một người chồng không đủ ưu tú. Có thể chị không biết, ngoài kia đều nói anh ta là phế vật, là thằng con rể ăn bám, tính cách nhu nhược, không có bản lĩnh gì”.

Lương Giai chậm rãi nói.

“Làm sao tôi không biết chứ, tôi vẫn biết mà. Anh ấy là người rất tốt, nói đến trước đây đi, theo tôi, ngoài việc không muốn đấu tranh ra, tính tình, nhân phẩm của anh ấy đều không có vấn đề gì, nếu nói tôi ghét bỏ anh ấy, cũng chỉ là bởi vì anh ấy không biết vùng lên đấu tranh mà thôi. Thật ra, trong 5 năm qua, tôi cũng dần dần chấp nhận rất nhiều chuyện rồi”.

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng nói.

“Có thể nhìn ra, anh ta vì chị nên mới thay đổi đúng không? Người như vậy nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện rồi mới có thể khiến anh ta chìm đắm trong một khoảng thời gian dài như vậy”.

Lương Giai lại nói

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK