Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Lương Giai nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không định nói gì với Cố Tuyết Cầm.

Dù sao, bất luận thế nào, đây đều là quyết định của Cố Tuyết Cầm, là chuyện riêng của chị ấy, cô cũng không muốn quản chuyện của người khác, chỉ là cảm thấy không đáng thay cho Cố Tuyết Cầm mà thôi.

“Chị Tuyết Cầm, chị về rồi”.

Thấy Cố Tuyết Cầm bước tới, Lương Giai liền chào hỏi.

“Ừm”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ khẽ mỉm cười, đáp.

“Chị Tuyết Cầm, đó là chồng chị hả?”

Lương Giai thuận miệng nhắc tới.

“Ừm, sao thế?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không có gì. Đúng rồi, Uyển Tình nói cùng nhau đi mua sắm vào chiều thứ Bảy, ở trung tâm thành phố có một trung tâm mua sắm mới mở, nghe nói sẽ có ưu đãi giảm giá, chị có muốn đi cùng không?”

Lương Giai lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi.

“Để tôi sắp xếp thời gian nhé!”

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm chỉ đáp.

“Đừng sắp xếp thời gian nữa, chị đi đi mà, ba người chúng ta đã lâu không đi chơi cùng nhau, lần này, vừa hay ra ngoài ăn chơi, mua sắm. Như vậy không tốt sao? Nếu chị không đi, vậy sẽ khiến cho bọn em mất hứng đó”.

Lương Giai lại thúc giục.

“Vậy được rồi”.

Cố Tuyết Cầm có chút do dự nói.

“Quyết rồi đấy nhé. Đến lúc đó, chị chỉ được đi một mình tới, không được dẫn theo đàn ông, chị phải biết rằng, bọn em đều là dân FA, chị hiểu chứ?”

Nghe được lời này, Lương Giai cao hứng nói.

Ở tập đoàn Cố Thị, quan hệ giữa mấy người bọn họ khá tốt.

“Được”.

Lời của Lương Giai đã trực tiếp loại bỏ ý định dẫn Long Thiên Tiếu theo của Cố Tuyết Cầm, cô chỉ có thể đáp.

“Vậy em đi làm việc trước đây, lát nữa gặp”.

Lương Giai xua xua tay, nói với Cố Tuyết Cầm.

“Ừm, cô đi đi!”

Cố Tuyết Cầm nói, nói xong, cô liền đi về phía phòng làm việc của mình.

“Cốc cốc cốc!”

Vừa về đến phòng làm việc, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

“Cố Tuyết Cầm, cậu có ở đó không?”

Sở Uyển Tình thò đầu vào thăm dò, hỏi.

“Có”.

Cố Tuyết Cầm vừa ngồi xuống liền nói.

“Chậc chậc chậc, sáng sớm ngày ra, còn đóng cửa, cậu sẽ không làm chuyện gì không biết xấu hổ ở trong này đó chứ? Không phải cậu có chồng sao? Cần thiết à?”

Vừa bước vào, Sở Uyển Tình nói một tràng.

“Ngậm cái miệng của cậu lại, nói năng linh tinh gì thế? Cửa mở, OK?”

Nghe được lời này, mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng lên, người phụ nữ này thực sự cái gì cũng nói được mà, một khi đùa giỡn, còn lưu manh hơn cả đàn ông.

“Hì hì, tớ thích bộ dạng thẹn thùng của cậu”.

Sở Uyển Tình bước tới, nắm lấy cằm Cố Tuyết Cầm, nói bằng dáng vẻ khôi hài.

“Được rồi, đừng làm trò nữa, nữ lưu manh”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm hất bàn tay không an phận của Sở Uyển Tình ra, không vui nói.

“Tớ kể cho cậu nghe một tiết mục thô tục, là muốn thấy bộ dạng e thẹn của cậu. Là một nữ lưu manh, tớ rất hạnh phúc, bởi vì tớ luôn có thể nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cậu. Cô gái xinh đẹp thế này mà lại rơi vào tay thứ đàn ông chó má đó, thật đáng tiếc mà, haizz”.

Sở Uyển Tình nhìn vào Cố Tuyết Cầm, nói.

“Cậu mà còn lắm lời nữa, tớ sẽ đuổi cậu ra ngoài”.

Mặt Cố Tuyết Cầm đỏ bừng lên, cô tức giận nói.

“Được rồi, được rồi, tớ nói chuyện nghiêm túc nhé”.

Nghe thấy vậy, Sở Uyển Tình vội vàng nói.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Thứ Bảy, ở trung tâm thành phố có một khu trung tâm mua sắm mới mở, có giảm giá, cậu có muốn cùng đi càn quét đồ không, tớ đã hẹn Lương Giai rồi, nếu cậu không đi, thật mất hứng”.

Sở Uyển Tình lại nói.

“Tớ biết chuyện này rồi, Ban nãy Lương Giai vừa mới nói với tớ”.

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói.

“Được đấy nhỉ, Lương Giai đó lại đi trước tớ một bước”.

Sở Uyển Tình có chút tiếc nuối nói.

“Vậy cậu có đi không?”

Sở Uyển Tình lại hỏi.

“Đi”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Ok, trời ơi, vui quá. Đến lúc đó, cậu phải lái xe đến đón tớ, nhà cậu có xe”.

Sở Uyển Tình vỗ vào vai Cố Tuyết Cầm, vô cùng phấn khích nói.

“Lâu lắm rồi tớ không lái xe!”

Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói.

“Bảo đàn ông chó má nhà cậu dạy cậu đi, cậu đã có bằng lái xe, làm quen chút là được ấy mà”.

Nghe xong, Sở Uyển Tình nói.

“Có thể nói năng tử tế được không?”

Cố Tuyết Cầm không vui nói.

“Chậc chậc chậc, Cố Tuyết Cầm, cậu điên rồi, che chở cho đàn ông nhà mình như vậy, rốt cuộc anh ta có chỗ nào tốt khiến cho cậu say mê thế”.

Sở Uyển Tình cảm xúc nói, có thể nhìn thấy sự thay đổi của Cố Tuyết Cầm, nhất là trong khoảng thời gian này.

“Chuyện của cậu à, đừng lắm lời nữa”.

Cố Tuyết Cầm liếc xéo Sở Uyển Tình, tức giận nói.

“Có phải là trên phương diện đó anh ta đặc biệt chiều cậu?”

Sở Uyển Tình đột nhiên nở nụ cười xấu xa, cô ghé sát vào tai Cố Tuyết Cầm nói gì đó, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm lại đỏ bừng lên.

“Dơ bẩn, cậu ra ngoài cho tớ, tớ không quen cậu”.

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm đánh vào vai Sở Uyển Tình, tức giận nói, cô không nhịn được cầm tài liệu trên bàn ném qua, Sở Uyển Tình chạy ra khỏi phòng làm việc của Cố Tuyết Cầm như chạy trốn vậy.

Xế chiều, Cố Tuyết Cầm đưa ra yêu cầu muốn tự lái xe, điều này khiến Long Thiên Tiếu có chút bất ngờ.

“Sao thế? Không phải là cô không quen tay à? Sao đột nhiên lại muốn lái xe?”

Nhìn vào Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc hỏi.

“Thứ Bảy tôi và Sở Uyển Tình muốn ra ngoài, cậu ấy kêu tôi lái xe, tôi phải làm quen trước đã, anh ở bên cạnh giúp tôi điều khiển nhé”.

Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.

“Cũng được”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói. Trên đường đi, Cố Tuyết Cầm lái khá chậm, bình thường đến trường mẫu giáo của Long Tiểu Tịch mất khoảng 20 phút, hôm nay mất tận 40 phút.

“Ơ, sao chị Tuyết Cầm lại lái xe?”

Thấy Cố Tuyết Cầm bước xuống từ ghế lái, Long Tiểu Tịch tò mò nói.

“Cô giáo Lương, vất vả cho cô rồi”.

Cố Tuyết Cầm bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Tiểu Tịch từ tay Lương Tuyết Oánh, sau đó nói.

“Có gì đâu, mọi người đi đường cẩn thận nhé”.

Nghe thấy vậy, Lương Tuyết Oánh chỉ mỉm cười rồi nói.

Cố Tuyết Cầm kêu Long Tiểu Tịch ngồi ở ghế sau, trong khi Long Thiên Tiếu lại ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

“Chị Tuyết Cầm, tại sao chị lại lái xe?”

Long Tiểu Tịch leo lên ghế sau, hỏi.

“Cô ấy muốn làm quen với các kỹ năng lái xe”.

Long Thiên Tiếu khẽ mỉm cười nói.

“Ồ, con hiểu rồi”.

Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch đặt ba lô trên người xuống, lập tức thắt dây an toàn.

Cảm thấy như vậy vẫn chưa đảm bảo, cô bé lại kéo dây an toàn của ghế bên cạnh tới, cột lên người mình.

“Chị Tuyết Cầm, chị có thể lái xe rồi, em đã thắt chặt dây an toàn”.

Long Tiểu Tịch nói với Cố Tuyết Cầm.

“Ghế sau không cần thắt dây an toàn, hơn nữa, em muốn thắt, thắt một dây là được rồi, em thắt cả hai vào làm gì?”

Thấy bộ dạng của Long Tiểu Tịch từ gương chiếu hậu, Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK