Khi tất cả những chiếc xe sang đều dừng lại, một ông lão năm, sáu mươi tuổi bước từ trên xe xuống. Mọi người thấy thế đều tự giác tránh ra thành một lối đi.
“Cậu Long, tôi tên là Lý Mậu, ông chủ lệnh cho tôi qua đây giải quyết rắc rối cho cậu Long”.
Người này chính là bác Lý, quản gia của nhà họ Tần. Ông ta đến trước mặt Long Thiên Tiếu, khom lưng chào.
“Ông là bác Lý!”
Long Thiên Tiếu nói.
“Lý Mậu tôi sao dám để cậu gọi như vậy?”
Bác Lý lại nói.
“Có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Sau khi nghe được thông tin ở bên phía cảnh sát trưởng Trần, tập đoàn Long Đằng chúng tôi đã bắt đầu đánh úp cổ phiếu của vài công ty đã lên sàn của nhà họ Tôn. Một phút trước, nhà họ Tôn đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ đành tuyên bố phá sản”.
Bác Lý khom lưng, vô cùng cung kính nói. Trần Hướng Thiên ở một bên nghe thấy vậy, trong lòng thầm kinh ngạc, không nghĩ tới nhà họ Tần và Long Thiên Tiếu lại có mối quan hệ mật thiết đến vậy.
“Tốt lắm”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy điều này, chỉ thản nhiên nói.
“Anh Long, tôi đã tìm được tất cả bằng chứng phạm tội của nhà họ Tôn. Người nhà họ Tôn cả đời này xong rồi, có lẽ phải sống những ngày tháng còn lại ở trong tù. Theo pháp luật của Đại Hạ chúng ta, để họ sống là do pháp luật của chúng ta còn có sự khoan dung”.
Trần Hướng Thiên hơi cúi đầu, lại nói với Long Thiên Tiếu.
“Rất tốt”.
Long Thiên Tiếu vẫn trả lời giống như trước.
“Dựa vào cái gì, tại sao? Nó chỉ là một thằng bỏ đi, các ông dựa vào cái gì để bắt tôi. Tôn Hạo tôi chính là con cháu danh gia vọng tộc ở thành phố Lâm Giang, du học về nước. Các ông lại vì một thằng vô dụng mà bắt tôi?”
Tôn Hạo bị kéo xuống nhưng vẫn lớn lối gào thét.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi luôn đây. Phiền các vị dịch xe ra một chút?”
Long Thiên Tiếu chỉ vào đám xe sang đang chen chúc đỗ trên đỉnh núi, hỏi.
Nhưng đúng lúc này, lại có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, một đồng chí cảnh sát giao thông bước xuống.
“Cảnh sát trưởng Trần”.
Trương Sinh đứng nghiêm chào Trần Hướng Thiên.
“Cậu tới đây làm gì?”
Trần Hướng Thiên liếc mắt nhìn một cái. Người này là người của phòng cảnh sát giao thông.
“Tôi nhận được tin báo của người dân, có siêu xe đang đua xe trên đoạn đường này, nên đặc biệt tới đây điều tra. Nhất là chiếc taxi đua trên đường đua núi Mang, sau khi tiến vào cung đường đó vẫn duy trì tốc độ trên 140km”.
Cảnh sát giao thông thực thà nói.
“Có phải chiếc taxi kia không?”
Trần Hướng Thiên chỉ vào chiếc taxi cách đó không xa, hỏi. Cảnh sát giao thông nghe thấy thế, nhìn qua thì mắt sáng lên.
“Đúng rồi, chính là chiếc xe đó. Tôi đi theo nó từ trong thành phố, cuối cùng cũng đuổi kịp”.
Cảnh sát giao thông kích động nói, chính là chiếc xe này đã cho anh ta biết thế nào kỹ thuật đua xe chân chính.
“Người lái xe đang ở trước mặt cậu. Đây là anh Long”.
Trần Hướng Thiên chỉ vào Long Thiên Tiếu, giới thiệu với cảnh sát giao thông. Anh ta cũng không phải người không có mắt nhìn, đến Trần Hướng Thiên còn phải gọi là anh Long thì rõ ràng thân phận của anh Long này quả thật không đơn giản.
“Anh Long, tốc độ xe của anh đã vượt giới hạn tốc độ quá nhiều. Chúng tôi sẽ làm theo quy định liên quan, viết giấy phạt cho anh”.
Cảnh sát giao thông vô cùng nghiêm túc nói. Tuy rằng người trước mắt có thân phận không tầm thường nhưng quy tắc là quy tắc, không có gì thay đổi được điều này.
“Được, tôi có thể nhận giấy phạt nhưng sợ là cậu không thể phạt tôi rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế chỉ mỉm cười đáp. Người ta làm theo quy tắc thì anh chỉ đành phục tùng, nhưng trên thực tế, anh quả thật không có cách nào để phạt mình.
“Hả? Vậy là sao? Mời anh xuất trình giấy phép lái xe và các giấy tờ chứng minh thân phận liên quan?”
Cảnh sát giao thông rõ ràng có chút nghi ngờ, nói.
“Giấy phép lái xe của tôi không hạn chế tốc độ trong lãnh thổ Đại Hạ”.
Long Thiên Tiếu lấy giấy phép lái xe ra, ném cho cảnh sát giao thông.
Cảnh sát giao thông nghe thấy thế thì nghi ngờ. Trên đời này còn có cả giấy phép lái xe không bị hạn chế bởi pháp luật sao?
Mở giấy phép ra xem, nhìn một lát, anh ta chợt sững sờ.
“Giấy phép lái xe X!”
Cảnh sát giao thông hô lên một tiếng, sắc mặt khẽ thay đổi, cầm bằng lái bằng hai tay rồi đưa cho Long Thiên Tiếu, sau đó lùi một bước, cung kính đứng nghiêm chào Long Thiên Tiếu.
“Anh Long, đã làm phiền anh rồi, mong anh bỏ qua”.
Cảnh sát giao thông thành thực xin lỗi mà nói.
“Không sao, cậu chỉ làm theo quy tắc mà thôi”.
Long Thiên Tiếu cười nói.
“Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước nhé”.
Cảnh sát giao thông cúi đầu chào Long Thiên Tiếu, sau đó nói rồi rời đi ngay.
“À, phiền xe của mấy người lui ra một chút, tôi phải về nhà bây giờ”.
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Không có vấn đề gì. Cậu Long, hay là chọn một chiếc xe ở chỗ của tôi. Lúc nào cũng gọi taxi cũng không tiện về lâu về dài”.
Bác Lý vội vàng nói. Qua lần này, ông ta càng hiểu thêm về Long Thiên Tiếu. Đến Trần Hướng Thiên cũng chỉ có thể ngước lên nhìn Long Thiên Tiếu, giấy phép lái xe trên người anh có thể đi khắp nẻo trên mảnh đất Đại Hạ này mà không gặp phải sự ngăn cản nào.
Nhân vật như thế, chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường. Chẳng trách sau khi nhà họ Tần được anh giúp đỡ, chỉ trong năm năm đã thành dòng họ đứng đầu thành phố Lâm Giang.
“Không cần đâu”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu từ chối, sau đó đi về phía chiếc xe taxi, mở xe lên xe.
“Lợi hại quá, chàng trai!”
Bác tài vô cùng hưng phấn nói. Ngay cả nhân vật lớn ở thành phố Lâm Giang còn khách sáo như vậy với Long Thiên Tiếu thì chắc chắn thân phận của Long Thiên Tiếu không hề đơn giản. Ông ấy lái taxi nhiều năm như thế có ai mà chưa từng gặp nên mắt nhìn người cũng khá tốt.
“Chú lái hay tôi lái?”
Long Thiên Tiếu lên xe rồi hỏi.
“Tôi lái, tôi lái. Để tôi lái, được phục vụ một nhân vật lớn như cậu là vinh hạnh của tôi”.
Bác tài vội vàng bước xuống từ ghế phụ, nhiệt tình nói. Nhìn thấy cảnh này, Cố Tuyết Cầm cảm thấy trong lòng rất rối rắm, tại sao khi người khác khách sáo, cung kính với Long Thiên Tiếu thì trong lòng cô lại có cảm giác vinh dự như thế.
“Cũng được”.
Long Thiên Tiếu cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
“Chàng trai, không cần trả tiền xe, hôm nay lão Lưu tôi coi như được mở rộng tầm mắt. Cậu là nhân vật lớn, được phục vụ cậu là vinh dự cả đời tôi”.
Bác tài cảm động nói.
“Đây là cách thức liên lạc của tôi. Sau này cần đi đâu thì cứ gọi tôi nhé”.
Bác tài đưa danh thiếp của mình ra, Long Thiên Tiếu thấy vậy thì cầm lấy, đặt vào túi.
Ngoại ô thành phố Lâm Giang, trên đỉnh núi Mang diễn ra một cảnh tượng kỳ quái, vô số chiếc xe sang dàn hàng đứng hai bên, nhường đường cho một chiếc taxi đi ra. Những người trên từng chiếc xe sang đều bước xuống xe, im như thóc, hình như rất sợ người trong xe taxi.
Đợi sau khi chiếc taxi rời đi thì thế trận đó mới biến mất.
“Cả nhà Tôn Hạo thật sự sẽ biến khỏi thành phố Lâm Giang sao?”
Khẽ thở dài, Cố Tuyết Cầm hỏi, những chuyện lúc trước thật sự khiến cô không tin nổi.
----------------------------