Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dựa vào chút tin tức đó rất khó có thể tìm được bố mẹ ruột của con bé”.

Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Đứa bé kia thật đáng thương, từ nhỏ đã không có bố mẹ, nhìn chỗ ở cũng đơn sơ như vậy”.

Cố Tuyết Cầm có vài phần thương cảm nói.

“Bố mẹ Đường Tiểu Đường có khả năng liên quan đến người viết thư tuyệt mệnh và vệ binh dẫn cô bé đào tẩu”.

Long Thiên Tiếu lại phỏng đoán.

“Anh có cách nào không?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi, cô biết Long Thiên Tiếu nhiều kế sách, nói không chừng giờ phút này Long Thiên Tiếu đã có biện pháp rồi. Trong lòng cô thật sự muốn giúp đứa bé và cả bà lão đáng thương kia.

“Chưa có biện pháp tốt, nhưng tôi sẽ dựa vào quan hệ của mình để giúp đỡ họ. Thứ này cứ để ở chỗ tôi trước đi”.

Long Thiên Tiếu dùng ngữ khí thản nhiên nói, trường hợp giống Đường Tiểu Đường thật ra còn có rất nhiều rất nhiều, 5 năm trước số người chết thực sự vô cùng nhiều.

“Được”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng đáp lại.

Sau đó, Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị tiếp đó anh mới lái xe đến tập đoàn Long Đằng, ngoại trừ việc được Tần Tiểu Manh yêu cầu dạy Thái Cực quyền ra thì kỳ thật anh cũng không có chuyện gì để làm.

Thời gian một buổi chiều quả thật trôi qua vô cùng nhanh.

Buổi chiều khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm quay trở về nhà, Lục Thanh Dao vẫn đang quỳ gối trước cửa, nhìn tình hình thì đã quỳ cả một buổi chiều rồi.

“Không phải anh nói cô bé không kiên trì nổi một buổi chiều sao?”

Cố Tuyết Cầm chọc chọc vào người Long Thiên Tiếu nói.

“Tôi sẽ không thu nhận cô bé”.

Long Thiên Tiếu chỉ đáp lại vậy, nói xong liền kéo Long Tiểu Tịch vào nhà.

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm xuất hiện, đôi mắt Lục Thanh Dao rõ ràng sáng lên một chút nhưng khi phát hiện Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm không để ý đến mình, đôi mắt cô bé lại ảm đạm đi nhiều.

Long Tiểu Tịch bị Long Thiên Tiếu kéo đi, có quay đầu nhìn Lục Thanh Dao nhưng Lục Thanh Dao lại tránh mặt tựa như phạm phải sai lầm gì không có mặt mũi nhìn Long Tiểu Tịch.

Quỳ cả một buổi chiều chân của cô bé vô cùng ê ẩm nhưng cô bé vẫn kiên trì quỳ, cô bé biết nếu còn quỳ như vậy chân mình sẽ dần dần tê dại sau đó mất đi cảm giác.

Nhưng tất cả những điều này không quan trọng, cô bé chỉ muốn làm chuyện mà mình đã quyết.

“Chẳng lẽ anh cứ để cô bé quỳ mãi vậy sao?”

Khi vào trong nhà, Cố Tuyết Cầm mới hỏi.

“Vậy tôi còn có cách nào khác sao, cũng không phải tôi bảo cô bé quỳ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói.

“Cô bé cũng chỉ là đứa nhỏ thôi, cô bé cũng giống như Tiểu Tịch vậy, không có ác ý gì, trừng phạt như vậy đối với cô bé mà nói cũng quá nặng rồi”.

Cố Tuyết Cầm lại nói, quỳ gối trên mặt đất thô ráp cho dù cô bé có là người lớn cũng cảm thấy đau, nếu bảo cô quỳ cô nghĩ mình cũng không kiên trì quá hai tiếng đồng hồ được.

Nhưng cô bé này đã kiên trì cả buổi chiều, hơn nữa cô bé còn đang bị thương.

“Chính cô bé tự trừng phạt chính mình, tôi cũng không có cách nào, tôi nói không nhận thì sẽ không nhận”.

Long Thiên Tiếu vô cùng kiên quyết nói, nói xong lại xuống tầng nấu cơm. Nhìn thấy bóng lưng Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Tuyết Cầm không khỏi lè lưỡi đáng yêu.

“Không nhận thì thôi, còn tính chơi trò gì nữa, đồ đàn ông thối tha!”

Cố Tuyết Cầm tức giận nói, nói xong cũng đi xuống nấu cơm.

Ước chừng đi qua đi lại tầm một tiếng đồng hồ, một bàn thức ăn mới được bày ra, mùi thơm từ trong phòng cũng bay ra ngoài, Lục Thanh Dao quỳ ở bên ngoài, chân đã tê dại khiến cho cô bé thiếu chút mất đi tri giác.

Nhưng mùi thức ăn lại khiến tinh thần cô bé phấn chấn hẳn lên, từ tối hôm qua đến giờ cô bé vẫn chưa được ăn hạt cơm nào.

Bụng truyền đến cảm giác cồn cào, cô bé cắn chặt răng vẫn cố nhịn xuống.

“Đói không? Có muốn ăn chút gì không?”

Lúc này Long Thiên Tiếu từ trong nhà đi ra, trong tay cầm theo một cái bát, trong bát đầy đồ ăn.

“Cháu chỉ muốn theo chú học võ, cháu biết học chú chắc chắn sẽ không giống học những người khác. Cháu muốn trở nên mạnh hơn, chú có đồng ý thu nhận cháu làm học trò không ạ?”

Trong đôi mắt Lục Thanh Dao hiện lên một tia sáng, cô bé ngẩng đầu lên hỏi.

“Chú không nhận”.

“Cháu không ăn”.

Long Thiên Tiếu còn chưa dứt lời, Lục Thanh Dao liền đáp lại.

“Tùy cháu”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ có thể quay vào nhà, anh chỉ không muốn có người quỳ trước cửa, hàng xóm đi tới đi lui chỉ trò cảm giác rất kì quái.

“Sao vậy, không ăn sao?”

Nhìn thấy Long Thiên Tiếu cầm bát về, Cố Tuyết Cầm liền hỏi.

“Không muốn ăn, tùy cô bé”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên đáp, Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái không nói gì thêm.

“Bố, mẹ ăn cơm thôi”.

Cố Tuyết Cầm gọi, lúc này Long Tiểu Tịch đã ngồi xuống bàn ăn, sau tiếng gọi Vương Mỹ và Cố Vân Sơn cũng từ trên phòng đi xuống.

“Đứa bé bên ngoài là ai đấy, sao lại cứ quỳ trước cửa nhà mình vậy?”

Cố Vân Sơn có chút khó hiểu hỏi, đứa bé kia đã quỳ ở đây từ trưa, vẫn quỳ cho đến giờ, bảo nó đi cũng không chịu đi.

“Cô bé thích quỳ thì cứ để nó quỳ đi”.

Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói, Cố Vân Sơn nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ gắp thức ăn rồi ăn.

“Thật đúng là xui xẻo, lại là ai rước mầm tai vạ đến vậy, đang yên đang lành quỳ trước cửa nhà mình làm gì?”

Vương Mỹ nghe vậy vô cùng căm tức nói, lúc bà ta nói lời này, kỳ thật đã nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, lại là chuyện do tên vô dụng đó gây ra thôi, tự dưng một cô gái, đang yên đang lành chạy tới đây quỳ, chắc là do tên vô dụng kia.

Không ai thèm để ý đến lời của Vương Mỹ, Cố Tuyết Cầm, Long Tiểu Tịch, Cố Vân Sơn đều vùi đầu ăn cơm, Long Thiên Tiếu cũng không thèm quan tâm đến bà ta.

“Long Thiên Tiếu, các người khi nào thì dọn ra ngoài, lúc trước cậu không phải nói sẽ chuyển đi sao, một người đàn ông như cậu sao nói lại không giữ lời vậy?”

Vương Mỹ lại đề cập đến vấn đề này.

“Chúng tôi sẽ chuyển đi, bà yên tâm”.

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Vậy nhanh chuyển đi, chỗ này của tôi không phải từ thiện, trước khi đi thì ly hôn với con gái tôi”.

Vương Mỹ nói với khuôn mặt cay nghiệt.

“Con quyết định rồi, con sẽ dọn ra ngoài cùng anh ấy, con sẽ không ly hôn với anh ấy”.

Khi Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô nhìn Long Thiên Tiếu một lúc sau đó nói.

“Cố Tuyết Cầm con chắc chắn muốn gắn bó cả đời với nó sao?”

Vương Mỹ nghe vậy liền lớn tiếng hỏi lại.

“Con đã nói rất nhiều lần rồi, con với anh ấy là vợ chồng hợp pháp, chỉ cần chúng con không muốn ly hôn thì không có bất kì ai có thể khiến bọn con ly hôn được”.

Sắc mặt Cố Tuyết Cầm lạnh như băng nói.

“Được lắm, Cố Tuyết Cầm, không phải con thật sự tin mấy lời hoang đường của nó sẽ đưa con đến biệt thự trên đỉnh núi gì đó chứ? Với bộ dạng như nó có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi sao?”

Vương Mỹ cảm thấy vô cùng nực cười, một tên vô dụng, mở mồm mở miệng nói có thể mua được biệt thự trên đỉnh núi, tên vô dụng này đang nằm mơ đấy à.

“Mua được hay không mua được không quan trọng, quan trọng có chỗ đặt chân là được rồi”.

Cố Tuyết Cầm cầm bát cơm trong tay lại liếc nhìn Long Thiên Tiếu một cái, nói với ngữ khí thản nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK