Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Long nói rất đúng, tuyệt, quá tuyệt! Thế hệ của ông tập luyện chỉ chú trọng đến việc rèn luyện thân thể chứ không chú trọng tu dưỡng tinh thần, điều này mới khiến cho thực lực không thể đi lên được. Thầy giỏi, thầy giỏi, cháu có thể đi theo cậu Long học tập, đó là điều vô cùng may mắn, nhất định phải trân trọng cơ hội như vậy”.

Lục Huyền Cơ nghe vậy, có cảm giác như bừng tỉnh, cảm khái nói.

“Thầy còn nói, tu luyện võ thuật một nửa là rèn luyện cơ thể, một nửa là dưỡng sinh, điều này với sức mạnh rèn luyện và tu dưỡng tâm tính mà cháu vừa nói không giống nhau”.

Lục Thanh Dao lại nói.

“Lời nói của cậu Long thật vi diệu, khiến ông có cảm giác như bừng tỉnh ra”.

Lục Huyền Cơ nghe vậy, vô cùng xúc động nói.

“Cháu ngoan ngoãn tập luyện theo cậu Long dạy, ông nội đi tản bộ, dưỡng sinh đã”.

Lục Huyền Cơ lại nói, Lục Thanh Dao nghe vậy chỉ gật gật đầu, sau đó nhắm mắt bắt đầu ngưng thần, ngồi thiền tĩnh dưỡng.

Thành phố Lâm Giang, bên trong phòng khám y tế gia đình của nhà họ Vương.

Vương Tùng Lâm tựa người vào thành giường bệnh, trên người vẫn còn băng bó không ít, qua một khoảng thời gian, ông ta cảm thấy cơ thể mình rốt cuộc cũng khá hơn nhiều, có thể từ từ xuống đất đi lại được rồi. Nếu không phải nhà họ Vương có điều kiện y tế hàng đầu, thì họ cũng không thể hồi phục nhanh như vậy.

Bên cạnh ông ta là người một người phụ nữ, trên người cũng quấn không ít băng vải, bộ dạng nhìn có chút thê thảm.

“Vương Tùng Lâm nói thế nào ông cũng là chủ nhà họ Vương, chẳng lẽ việc này cứ bỏ qua như vậy sao?”

Thái Thắng Mai rất không cam lòng, vết thương trên người bà ta không nhẹ hơn Vương Tùng Lâm là mấy, cũng trong khoảng thời gian này mới bình phục lại chút. Mặc dù cơ thể đang dần hồi phục lại nhưng trong lòng bà ta vẫn vô cùng tức giận, không nuốt trôi cục tức này.

“Không bỏ qua thì có cách nào nữa, chẳng lẽ hiện giờ bà định liều mạng với cậu ta sao?”

Vương Tùng Lâm có chút không nói nên lời.

“Chúng ta không liều mạng chẳng lẽ không thể để người khác liều mạng thay chúng ta sao? Chúng ta có nhiều tiền vậy để làm gì? Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ đấy, biết chưa?”

Thái Thắng Mai lại nói, nhưng lúc này vết băng bó trên người bà ta hơi nhiều, miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, điều kiện cơ thể không chấp nhận được sự ngạo mạn này của bà ta.

“Hừm, đám đàn bà mấy người, ngoại trừ to miệng thì còn làm được gì nữa?”

Vương Tùng Lâm nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, di chuyển qua một bên không quan tâm đến Thái Thắng Mai nữa.

“Chẳng lẽ nhà họ Vương cũng không quan tâm đến chúng ta sao?”

Sau một hồi lâu, Thái Thắng Mai mới nói.

“Tôi cũng đã nói chuyện này với cậu chủ, xin bọn họ giúp đỡ. Bà đoán xem bọn họ trả lời tôi thế nào?”

Vương Tùng Lâm nhìn qua bên này, có chút cạn lời nói.

“Họ trả lời ông thế nào?”

Thái Thắng Mai hỏi.

“Họ gửi cho tôi một liên kết”.

Vương Tùng Lâm trịnh trọng nhìn về phía Thái Thắng Mai, thật lâu sau đó mới nói.

“Liên kết gì chứ?”

Thái Thắng Mai nghe vậy, rất không hiểu hỏi lại.

“Chính là một đường link đấy! Người phụ nữ này, sự tò mò sao lại lớn như vậy, dù sao lần này đắc tội với chúng ta, tên vô dụng đó chết chắc rồi, chỉ có khi nó chết, tôi mới yên tâm được!”

Vương Tùng Lâm đang nói lại dừng, có chút ghét bỏ nói. Thái Thắng Mai đang nghĩ ngợi gì đó, định tiếp tục hỏi, lúc này, cửa phòng mở ra, là một người đàn ông lớn tuổi đi vào.

“Giám đốc Vương, đã truyền ra ngoài rồi”.

Lúc này, ông lão nhìn thoáng qua Thái Thắng Mai sau đó nói.

“Cái gì mà truyền ra ngoài, ông Nghê, ông nói rõ cho tôi biết”.

Thái Thắng Mai nghe vậy, vội vàng hỏi, Vương Tùng Lâm càng thần thần bí bí, bà ta càng thêm tò mò.

“Giám đốc Vương, cái này”.

Ông Nghê nhìn về phía Vương Tùng Lâm, có chút do dự nói, ông ta không biết nên nói hay không, chuyện này vô cùng cơ mật, không có sự cho phép của Vương Tùng Lâm, ông ta không dám tự mình quyết định.

“Nói đi”.

Vương Tùng Lâm nghe vậy, khó chịu nói.

“Gia tộc gửi tới bên này một trang web, trên đó có thể truyền đi nhiệm vụ”.

Ông Nghê nghe vậy, xác nhận xung quanh không có ai, lại kiểm tra cửa phòng đã đóng chưa, sau khi chắc chắn hết thảy không có vấn đề gì mới nói.

“Nhiệm vụ gì vậy? Truyền đi nhiệm vụ gì?”

Thái Thắng Mai nghe vậy, vô cùng cấp bách hỏi.

“Nhiệm vụ giết người, đây là trang web liên hệ với sát thủ nước ngoài, chỉ cần truyền đi nhiệm vụ sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ đều có thể mời được cao thủ đến. Bên trong gia tộc, có rất nhiều chuyện không thể tự mình giải quyết đều nhờ đến người ngoài giới giải quyết hộ”.

Ông Nghê lại nói.

“Thật tốt quá rồi, không quan tâm đến tiền, bao nhiêu tiền cũng được chúng ta chỉ cần tên vô dụng kia chết thôi. Tôi phải khiến tên bần hèn kia tận mắt nhìn thấy con mình chết, nhất định phải vậy”.

Thái Thắng Mai nghe vậy, vô cùng kích động nói.

“Chúng ta treo tiền thưởng là bao nhiêu?”

Thái Thắng Mai lại hỏi.

“30 triệu tệ!”

Ông Nghê đáp.

“Nhiệm vụ cho tiền thưởng cao nhất là gì?”

Thái Thắng Mai lại hỏi.

“Nhiệm vụ cho tiền thưởng cao nhất là ám sát Long Vương đứng đầu Đại Hạ, ngoài tiền thưởng là 3,7 tỷ đô còn thêm một hòn đảo rộng 100 ngàn km vuông ở Nam Thái Bình Dương”.

Ông Nghê nghe vậy, chỉ có thể thành thực đáp lại. Vương Tùng Lâm nghe được, tròng mắt cũng đảo một vòng.

“Long Vương? Không phải là vị tướng trẻ tuổi 5 năm trước của Đại Hạ chúng ta sao? Người ta nói người này đã chém đầu thập đại chí tôn của Đông Khấu, thống lĩnh binh lính phản công quân Đông Khấu, lấy ít địch nhiều, giết hơn 100 ngàn quân Đông Khấu. Nhưng mà không phải nói chỉ có trong truyền thuyết thôi à? Là câu chuyện người khác bịa đặt thôi mà?”

Vương Tùng Lâm có chút kinh ngạc nói.

“Cái này tôi cũng không biết, người ta nói rằng tất cả nhiệm vụ trên nền tảng này đều là thật. Nhiệm vụ ám sát Long Vương đã treo trên đó mười năm rồi, nhưng ngay cả sát đầu đứng đầu cũng không dám nhận nhiệm vụ này”.

Ông Nghê lắc đầu, sau đó nói.

“Lợi hại như vậy sao”.

Vương Tùng Lâm vô cùng cảm thán nói.

“Mặc kệ nói thế nào, tôi tăng thêm 20 triệu tệ nữa, ai hoàn thành được nhiệm vụ người đó sẽ lấy được 50 triệu tệ”.

Lúc này, Thái Thắng Mai lại lớn tiếng nói, bà ta hoàn toàn muốn đẩy Long Thiên Tiếu vào chỗ chết.

“Giám đốc Vương, ông thấy sao?”

Ông Nghê nhìn về phía Vương Tùng Lâm, hỏi.

“Vậy tăng thêm 20 triệu tệ thành 50 triệu tệ, nhất định phải khiến cho tên vô dụng kia chết, một khi có người nhận nhiệm vụ này nhất định phải nói cho tôi biết ngay”.

Vương Tùng Lâm nghe vậy, cũng gật gật đầu nói.

“Vâng!”

Ông Nghê nghe vậy gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Giữa trưa, Long Thiên Tiếu ở phía dưới tập đoàn Long Đằng, Tần Tiểu Manh từ bên trong tập đoàn đi ra ngoài, nhìn thấy xe của Long Thiên Tiếu, có chút không vui.

“Chú này, nhà chú thiếu tiền đến thế à? Lái loại xe như vậy, còn muốn cháu ngồi xe của chú nữa, đúng thật là. Bảo chú đến nhà cháu lấy một chiếc, chú không nghe”.

Tần Tiểu Manh vô cùng ghét bỏ nói.

“Không thiếu tiền nhưng chỉ là chiếc xe thôi, đắt hay rẻ cũng đều để lái như nhau, xe này cũng hơn 600 ngàn tệ, không tính là rẻ”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên nói, trong lòng anh hiểu rất rõ, tiểu thư ngậm thìa vàng từ nhỏ như Tần Tiểu Manh căn bản không biết trên thế giới này cái gì mới là đắt.

“Hơn 600 ngàn tệ mà còn không rẻ à, ngồi chẳng thoải mái chút nào, hừm!”

Tần Tiểu Manh ngồi vào ghế sau, vô cùng ghét bỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK