Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mọi thứ của nhà họ Cố đều sẽ trở về tay cô. Đây là những gì cô xứng đáng có được, 5 năm qua, tình hình của nhà họ Cố ngày càng xấu đi, nếu không có của cải mà cô đã dành dụm được từ 5 năm trước thì nhà bọn họ sẽ không chống được đến bây giờ”.

Long Thiên Tiếu khởi động xe, lãnh đạm nói.

“Khoa trương như vậy sao?”

Cố Tuyết Cầm vén tóc trước trán, xác thực hỏi, nghe thấy Long Thiên Tiếu khen ngợi mình như vậy, trong lòng cô rất vui, trên thế giới này, ngoài ông nội ra, ở nhà họ Cố đó, ước chừng không có ai coi trọng cô, không có ai cảm thấy cô ưu tú xuất sắc, không có ai hiểu được sự hy sinh của cô vào 5 năm trước.

Bây giờ Long Thiên Tiếu nói với cô rằng, anh hiểu được sự hy sinh của cô, anh hiểu được sự ưu tú của cô, ngoài cảm động ra, trong lòng cô không có cảm xúc nào khác.

“Không điêu một chút nào cả. Trên thế giới này, không có ai hiểu rõ sự ưu tú của cô hơn tôi”.

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Cố Tuyết Cầm, nhàn nhạt nói.

“Phải không? Từ khi nào anh biết cách nói chuyện như vậy thế, ăn nói ngọt xớt, làm cho người khác rất vui?”

Cố Tuyết Cầm nghiêng nghiêng nhìn Long Thiên Tiếu bằng cặp mắt khác xưa, tên đầu gỗ này, thế mà cũng biết khen ngợi người khác đấy.

“Thật ra, tôi thật sự không biết cách ăn nói. Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, có gì nói đó, ưu tú chính là ưu tú, cô ưu tú thật mà”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, bật cười khanh khách nói.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi”.

Cố Tuyết Cầm liếc xéo Long Thiên Tiếu, có chút trêu đùa nói, nhưng trong lòng cô lại vô cùng ngọt ngào. Những năm qua, không có ai khẳng định cô như vậy, mặc dù cô là người trưởng thành, nhưng ít nhiều vẫn mang chút tâm hồn của một đứa trẻ.

Đứa trẻ nào cũng muốn được người khác công nhận và cô cũng vậy. Chỉ là sự công nhận mà cô nhận được có chút đặc biệt.

Sau khi rời khỏi Strabucks, hai người lái xe trở lại bệnh viện, chỉ là vừa lên lầu bọn họ liền nghe thấy tiếng lợn ăn.

“Ừm, ngon, ngon, cái này ngon! Nhị Hằng Tử, em ăn ít một chút đi, tôi bằng này tuổi đầu rồi, thời gian không còn nhiều nữa, có thể cho tôi ăn chút gì ngon được không?”

“Thầy ơi, thầy nói linh tinh gì vậy, thầy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, dựa vào quan hệ giữa thầy và ông Long, sau này chẳng phải là muốn ăn gì thì ăn sao, thầy giành đồ ăn với một kẻ ngốc như em, hợp lý à?”

Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu ở bên ngoài, nghe thấy cuộc đối thoại ở bên trong phòng bệnh, hai người như hóa đá, đầu đầy vạch đen.

Đây là một cặp cực phẩm gì chứ, một tên ngốc mà cũng biết mình ngốc, hết chỗ nói mà, từ trước đến nay bọn họ chưa từng thấy tên ngốc nào tự hiểu lấy mình như vậy.

Cạn lời hơn nữa là, cách một bức tường, hai người bọn họ có thể nghe thấy tiếng nhai thức ăn ngấu nghiến.

“Các người đang làm gì đấy hả?”

Long Thiên Tiếu bước vào, anh thấy Bách Lý Vô Cầu và Tiểu Nhị đặt đồ ăn trên ghế, ghế không đủ chỗ, bọn họ chỉ có thể đặt xuống đất, hai người ngồi xổm ở đó, ăn đồ ăn trên đất.

Thấy cảnh này, Cố Tuyết Cầm không nói nên lời, sao cô cảm thấy bọn họ giống như ăn xin ngoài lề đường vậy nhỉ.

Lý Bình ngồi ở một bên, để Long Tiểu Tịch ngồi lên đùi mình, một già một trẻ nhìn hai người ăn như hổ đói, bọn họ có chút xấu hổ, thật là, hai người này đói như vậy sao?

Long Đức Phúc nằm ở trên giường, thấy tình huống này không khỏi sửng sốt.

Đây chính là vị bác sĩ thiên tài đó sao? Bác sĩ thiên tài nổi danh Đại Hạ, sao trông anh ta không giống bác sĩ thiên tài một chút nào cả. Hơn nữa, có vẻ như đã mấy ngày mấy đêm không ăn gì vậy!

“Món canh này được đó, vẫn còn nóng hổi, uống rất dễ chịu!”

“Thịt chiên này cũng không tệ!”

“Còn có hải sản xào nấm gì ấy nhỉ, không biết là cái gì nữa, dù sao cũng khá ngon”.

“Đúng đúng đúng, ngon ngon!”

“Cái người Long Thiên Tiếu này, tính tình chẳng ra làm sao mà tay nghề nấu nướng được đấy nhỉ. ‘Ông’ nội trợ gia đình, con mẹ nó hay đấy chứ! Ha ha!”

Bách Lý Vô Cầu ngồi xổm trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ nói kháy. Ăn nhồm ăn nhoàm, hai người thậm chí còn không để ý đến Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã xuất hiện ở cửa, càng không nói rằng đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.

“Tiểu Tiếu, con về rồi à!”

Lúc này, Lý Bình cũng nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

“Bố, chị Tuyết Cầm!”

Long Tiểu Tịch cũng hét lên. Hét to như vậy, Tiểu Nhị và Bách Lý Vô Cầu mới nhận ra Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đã trở lại, nhưng Tiểu Nhị không quan tâm ai đã về hay chưa, cậu ta vẫn vùi đầu vào ăn.

Chỉ là, Bách Lý Vô Cầu lại đứng dậy, bộ dạng có chút xấu hổ. Anh ta là người rất sĩ diện, nhất là trước mặt Long Thiên Tiếu, nhất định phải giữ thể diện.

“Nhị Hằng Tử, fuck, Nhị Hằng Tử, em còn ăn?”

Trước ánh mắt của Long Thiên Tiếu, Bách Lý Vô Cầu có chút ngượng ngùng nhỏ giọng gầm lên.

“Đây là cơm trưa của tôi, cơm bệnh của bố tôi. Còn có cơm của con gái và mẹ tôi”.

Long Thiên Tiếu cạn lời nói.

“Ban nãy tôi vừa xem qua giúp cô gái nhỏ rồi, con bé ấy mà, gần đây khó tiêu, không thể ăn nhiều. Về phần bác trai bác gái, bọn họ đều ăn rồi”.

Bách Lý Vô Cầu có chút xấu hổ nói, anh ta cảm thấy mình mất hết thể diện rồi.

“Nhưng, tôi và vợ tôi vẫn chưa ăn”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Bỏ đi, anh Bách Lý đến làm phẫu thuật cho bác trai, ăn bữa cơm thì đã sao?”

Cố Tuyết Cầm đẩy đẩy Long Thiên Tiếu, bất đắc dĩ nói. Sao cô cảm thấy hai người này cứ gặp mặt là đối nghịch nhau vậy.

“Đúng đó, chị dâu nói rất có lý, ăn bữa cơm của anh thì đã sao? Ánh mắt của anh có ý gì vậy?”

Nghe được những lời này, Bách Lý Vô Cầu đột nhiên cảm thấy công lý được thêm vào, phụ nữ của Long Thiên Tiếu nói rất đúng.

Chậc chậc chậc, rốt cuộc Long Thiên Tiếu may mắn đến đâu mà luôn tìm được người phụ nữ thấu tình đạt lý, khéo léo biết điều như vậy, lần này anh ta chính thức hiểu biết con người Cố Tuyết Cầm, ấn tượng của anh ta về cô cũng khá tốt, xứng để làm mẹ Long Tiểu Tịch.

“Cô rất tốt, cô là người tốt, tốt như Tiểu Tô vậy”.

Bách Lý Vô Cầu liếc nhìn Cố Tuyết Cầm, khen ngợi.

“Cảm ơn anh Bách Lý. Tiểu Tô là ai?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, đứng ở bên cạnh Long Thiên Tiếu, khẽ mỉm cười nói.

“Tiểu Tô, Tiểu Tô, Tiểu Tô chính là...”

“Không được nói!”

Bách Lý Vô Cầu muốn nói tiếp, nhưng lại bị ánh mắt của Long Thiên Tiếu ngăn lại.

“Không nói thì không nói, anh hung dữ làm gì!”

Bách Lý Vô Cầu ấm ức nói, nếu không phải là không hạ độc được anh, tôi cần phải như vậy sao? Sẽ có một ngày tôi hạ độc chết anh! Trong lòng Bách Lý Vô Cầu thầm hạ quyết tâm.

Thấy tình huống này, Cố Tuyết Cầm chỉ liếc xéo Long Thiên Tiếu, sao cô cảm thấy Long Thiên Tiếu luôn bắt nạt Bách Lý Vô Cầu nhỉ?

“Anh Bách Lý có thể ăn bao nhiêu tùy thích, không sao cả, lần sau còn muốn ăn, tôi sẽ kêu anh ấy nấu cho các anh”.

Cố Tuyết Cầm khẽ mỉm cười, sau đó nói với Bách Lý Vô Cầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK