Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho nên chuyện này cần giao cho ông phối hợp cùng”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói.

“Không thành vấn đề, anh Long yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ tận tâm tận lực làm tốt chuyện này”.

Trần Hướng Thiên nghe vậy, vô cùng sảng khoái đáp ứng, với thân phận của ông ta mà nói, ở thành phố Lâm Giang làm bất kỳ chuyện gì cũng tương đối dễ dàng.

“Được, vậy chúng tôi về trước đây!”

Long Thiên Tiếu nghe vậy, gật gật đầu nói. Chỉ khi anh muốn vào trong phòng bệnh chào tạm biệt cô bé lại bị một người cản lại.

Người này không phải Ôn Ngọc Lương thì còn có thể là ai?

“Ông Ôn, ông làm gì thế?”

Khi Trần Hướng Thiên nhìn thấy Ôn Ngọc Lương, xem bộ dạng của ông ta khiến Trần Hướng Thiên có cảm giác không tốt lắm bèn hỏi.

Ôn Ngọc Lương cũng không nói gì, chỉ trực tiếp cúi đầu ba cái với Long Thiên Tiếu.

“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi nóng nảy, có mắt không thấy thái sơn, cho nên mới nghi ngờ cậu”.

Ôn Ngọc Lương có chút thành khẩn nói.

“Ông quá lời rồi, đó là công việc của ông. Ông nói không sai, ông mới là người chuyên nghiệp, tôi chỉ là nghiệp dư thôi. Nếu là một cuộc thảo luận nghiêm chỉnh, tôi chắc chắn không bằng ông được. Chẳng qua dưới tình huống này, tôi tương đối hiểu cảnh ngộ của cô bé. Nếu như để so sánh, không thể nói là ông kém tôi, chỉ là tôi làm bừa thôi”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cười cười nói. Chuyện như vậy, kỳ thật anh cũng không để bụng, anh có thể nhìn ra được, Ôn Ngọc Lương này cũng không có ý xấu, tất cả mọi người đều muốn đứa nhỏ có thể khôi phục trạng thái bình thường nhanh nhất có thể.

Xuất phát điểm đều có ý tốt.

“Cảm ơn cậu rộng lượng bỏ qua”.

Sắc mặt Ôn Ngọc Lương vẫn lạnh lùng như trước, nghiêm túc nói.

“Không sao, tôi căn bản không để bụng những lời ông nói”.

Long Thiên Tiếu chỉ cười cười, nói xong anh liền rời đi.

“Đợi chút, tôi còn một chút chuyện vẫn không rõ, cậu làm thế nào vậy, có tiện nói cho tôi biết không?”

Lúc này, Ôn Ngọc Lương lại hỏi.

“Ông Ôn, ông dài dòng quá rồi đấy!”

Trần Hướng Thiên nghe thấy vậy, bình tĩnh lại nói, nghe được hai người nói chuyện, ông ta đại khái cũng biết giữa bọn họ đã xảy ra những gì, nhưng xem thái độ hiện giờ thì mọi hiểu lầm đã được tháo gỡ rồi.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng trầm ngâm một lát, trong lòng có chút do dự.

“Có thể không?”

Ôn Ngọc Lương lại hỏi, trong ánh mắt có chút mong chờ, ông ta thật sự hi vọng Long Thiên Tiếu có thể nói bí quyết cho ông ta biết. Trong ngành tâm lý đàm phán, nói cho cùng chính là tích lũy kinh nghiệm, phải không ngừng tích lũy kinh nghiệm.

“Được rồi, được rồi, anh Long bận rộn nhiều việc, anh đi đi, chúng tôi còn có việc cần làm nữa!”

Trần Hướng Thiên rất không kiên nhẫn nói.

“Kỳ thật cũng không phải bí quyết gì, nói cho ông cũng không sao nhưng ông không thể nói cho người khác biết”.

Thật lâu sau đó, Long Thiên Tiếu rốt cuộc cũng nói chuyện nói với Ôn Ngọc Lương.

“Được, cảm ơn cậu”.

Ôn Ngọc Lương nghe thấy vậy, có chút kích động nói.

“Ông lại gần đây một chút, tôi nói ông nghe”.

Long Thiên Tiếu bảo Ôn Ngọc Lương lại gần mình, anh ở bên tai Ôn Ngọc Lương nói nhỏ điều gì đó.

Sau khi nghe được lời của Long Thiên Tiếu, biểu cảm của Ôn Ngọc Lương biến hóa, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là khiếp sợ, cuối cùng là hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Sau một lát, Long Thiên Tiếu rốt cuộc cũng nói xong nhưng Ôn Ngọc Lương vẫn ngây người ra.

“Ông muốn biết tôi đã nói cho ông nghe rồi. Như ông nói đấy, tôi cũng không phải người chuyên nghiệp, tôi chỉ là nghiệp dư, có điều tôi có chút ưu thế bẩm sinh thôi”.

Sau khi nói xong, Long Thiên Tiếu cũng nói, sau đó đi qua bên người Ôn Ngọc Lương, trực tiếp đi vào bên trong phòng bệnh.

Ôn Ngọc Lương sững sờ tại chỗ, thật lâu sau đó ông ta mới phản ứng lại, ông ta quay người sang hướng khác, nhìn về hướng Long Thiên Tiếu rời đi, thẳng thắn cúi rạp mình chào. Ông ta hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được Trần Hướng Thiên vì sao lại tôn trọng Long Thiên Tiếu đến vậy.

Một người có năng lực như vậy, thật sự khiến người khác phải kính nể.

“Bây giờ chú về trước, ngày mai hoặc ngày mốt chú sẽ lại đến thăm cháu. Bố chú cũng đang nằm viện này, khi chú đến sẽ mang cho cháu một chút đồ ăn”.

Long Thiên Tiếu nhìn về phía Tống Nhã Đình, nói với ngữ khí nhàn nhạt, bởi dưới sự quản chế của bác sĩ, trên thực tế Tống Nhã Đình không ăn được nhiều lắm, cô bé làm phẫu thuật hơn nữa còn là phẫu thuật dạ dày.

Hiện tại có thể ăn gì đó rồi, bởi chủ yếu ca phẫu thuật do Bách Lý Vô Cầu thực hiện, nếu đổi lại là người khác làm phẫu thuật, chỉ sợ không được ăn đồ ăn nhanh như vậy.

Sau hai ca phẫu thuật, danh tiếng của Bách Lý Vô Cầu ở bệnh viện Long Hòa hiển nhiên đã lan rộng hơn rất nhiều. Trước đây đã từng nghe đến danh tiếng của Bách Lý Vô Cầu, nhưng bây giờ họ mới thấy được anh ta làm phẫu thuật, bằng cách này, những bác sĩ của họ mới thực sự thấy được cái gì gọi là bác sĩ thiên tài.

“Còn nữa đây là số điện thoại của chú, chú họ Long, có chuyện gì cháu có thể gọi điện thoại cho chú, hoặc đi đến phòng bên cạnh tìm mẹ chú!”

Long Thiên Tiếu viết số điện thoại của mình lên một tờ giấy rồi đưa cho Tống Nhã Đình.

Nghe thấy những lời này, cô bé có chút cảm động, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi. Cô bé từng nghĩ rằng ông nội mất rồi thì trên thế giới này cô bé sẽ không còn người thân nào nữa, nhưng cô bé không thể ngờ được, người đàn ông chỉ mới gặp mặt hai ba lần này có thể mang lại cho cô bé cảm giác như vậy.

Trên người chú ấy có một cảm giác cương quyết, mạnh mẽ và thân thiết, khiến cho cô bé có cảm giác giống như quen biết từ lâu, chỉ có điều cô bé không nhớ ra được, mình đã gặp qua người này ở đâu rồi.

“Cảm ơn chú”.

Tống Nhã Đình nói với giọng khàn khàn.

“Không có gì, đây đều là những việc chú nên làm”.

Long Thiên Tiếu vỗ vỗ vào bả vai gầy yếu của cô bé sau đó nói. Sau khi nói xong, anh dẫn theo Cố Tuyết Cầm cùng rời đi.

Sau khi giao phó một chút việc cho Trần Hướng Thiên, Long Thiên Tiếu trở lại phòng bệnh của Long Đức Phúc.

Hiện giờ là năm sáu giờ chiều, trời đã bắt đầu tối.

“Anh, chị dâu!”

Họ vừa bước vào trong phòng bệnh đã nghe thấy tiếng của Long Vận Nhi truyền đến, hôm nay là thứ bảy, cuối tuần Long Vận Nhi thường ở lại trường học làm thí nghiệm sau đó buổi chiều mới có thể đến bệnh viện thăm Long Đức Phúc.

“Em cũng đến rồi à”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói.

“Đến đúng lúc lắm, vừa hay cùng đi về với anh chị đi, con cũng không cần ngày nào cũng đến đâu, việc học đã bận vậy rồi”.

Lý Bình nghe vậy cũng nói. Lúc này, Long Tiểu Tịch đang ngồi bên mép giường của Long Đức Phúc, xem điện thoại di động, cùng nói chuyện gì đó với Long Đức Phúc, bộ dạng của hai người đều chăm chú xem điện thoại.

“Anh với chị dâu mới bận công việc, con đi học cũng không phải chuyện gì vất vả lắm”.

Long Vận Nhi nghe vậy, lắc đầu nói.

“Đúng rồi, mẹ nghe tin tức về cô bé ở Tây Thành chưa?”

Long Thiên Tiếu đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Nghe rồi, trước đó không phải con nói qua rồi à, cô bé đó cũng ở trong bệnh viện này đúng không? Có chuyện gì vậy?”

Lý Bình nghe vậy liền hỏi lại.

“Đúng là vậy, vừa rồi con đi thăm cô bé đó một lát. Ông nội duy nhất của cô bé đã qua đời, bên đó cũng không có người thân nào, dù sao mẹ cũng ở đây chăm sóc bố rồi, nếu mẹ có thời gian rảnh thì có thể qua đó cùng trò chuyện với cô bé, con thấy cô bé khá đáng thương”.

Long Thiên Tiếu trầm ngâm một lát, sau đó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK