Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, Tôi biết rồi. Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy trước đây, tôi còn có việc”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Tôi không làm phiền anh Long nữa”.

Lôi Hổ vô cùng khách sáo nói.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng sau đó liền cúp máy, anh bước ra khỏi phòng tắm.

“Tinh tinh tinh!”

Cũng vào đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn đầu giường rung lên, âm thanh phát ra từ điện thoại Cố Tuyết Cầm, trong lúc mơ màng, cô sờ soạng lấy điện thoại.

“Ai đó, mới sáng sớm ngày ra, sao nhắn tin lắm vậy?”

Cố Tuyết Cầm càm rà càm ràm, nói xong, cô cố gắng mở mắt ra, mở điện thoại, nhấp vào tin nhắn.

“Khách hàng thân mến, tài khoản ngân hàng Long Nghiệp kết thúc bằng đuôi 4237 của bạn đã nhận được 10000000 tệ, số dư tài khoản là 10030412.02 tệ”.

Một đoạn tin nhắn sáng chói xuất hiện trước mặt Cố Tuyết Cầm, cô lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy.

“10 triệu tệ?”

Cố Tuyết Cầm khẽ kinh hô, cô cảm thấy khó tin, cô sợ mình đếm nhầm số, cô lại nhìn một lần nữa, phát hiện mình không đếm sai, tài khoản của cô thực sự đã nhận được 10 triệu tệ.

“Sao thế?”

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên hỏi.

“Tài khoản tôi nhận được 10 tệ”.

Cố Tuyết Cầm có chút sững sờ nói, tài khoản của cô chưa bao giờ có số dư kinh khủng như vậy, mới sáng sớm ngày ra, đùa gì thế?

“Có khả năng là người khác chuyển nhầm”.

Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói.

“Người khác chuyển nhầm? Cũng có khả năng! Không được, tôi phải đến ngân hàng, đây là thu nhập bất hợp pháp”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm vô cùng lo lắng nói, cô vội vã xuống giường.

“Tôi đùa cô đó, là Lôi Hổ chuyển, tôi kêu anh ta chuyển cho cô”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Anh nói thật sao?”

Cố Tuyết Cầm vẫn cảm thấy có chút khó tin, sau đó hỏi.

“Thật”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Hóa ra là vậy”.

Nghe được lời này, trong lòng Cố Tuyết Cầm đã sáng tỏ.

“Không đúng, tại sao anh ta lại chuyển tiền cho anh?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Tôi giúp anh ta một số chuyện, anh ta trả tôi chút thù lao không phải là rất bình thường sao?”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Làm gì mà được 10 triệu tệ?”

Cố Tuyết Cầm khó hiểu hỏi.

“Cô từng nghe nói về phường 13 Bắc Thành chưa?”

Long Thiên Tiếu nhìn vào Cố Tuyết Cầm, hỏi.

“Phường 13 Bắc Thành, được mệnh danh là thiên đường giải trí của thành phố Lâm Giang, diện tích rộng lớn, nghe nói đã đầu tư gần vài tỷ tệ để xây dựng hệ sinh thái giải trí, ông chủ đứng phía sau vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận người này”.

Cố Tuyết Cầm đáp.

“Chủ nhân của phường 13 Bắc Thành tên là Phương Thắng Thiên, hắn ta là ông trùm Bắc Thành, có vô số tài sản. Là đại ca của thủ lĩnh ngầm thành phố Lâm giang, tôi giúp Lôi Hổ giành được phường 13 Bắc Thành, cô nói xem anh ta có nên trả tôi 10 triệu tệ tiền thù lao không?”

Khóe miệng Long Thiên Tiếu khẽ nhếch lên, anh vô cùng tự tin nói.

“Nên. Phường 13 Bắc Thành có thể coi là một miếng mỡ báu bở, theo khả năng thu hút tiền của nơi này, cùng lắm một tuần là có thể kiếm được 10 tệ”.

Cố Tuyết Cầm có chút kinh hãi nói.

“Nhưng, làm thế nào mà anh giúp anh ta giành được phường 13 Bắc Thành?”

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Dùng nắm đấm. Trên đời này, có rất nhiều lúc nắm đấm của ai mạnh thì người đó có tiếng nói”.

Long Thiên Tiếu nắm chặt tay, sau đó nói với Cố Tuyết Cầm.

Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm lại hít sâu một hơi.

“Phương Thắng Thiên gì gì đó, còn có Lôi Hổ, tôi thấy bọn họ đều không phải là hạng người tốt đẹp gì. Sau này nếu có thể, cố gắng đừng dây dưa tới bọn họ, tôi sợ bọn họ nhắm vào anh”.

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu, có chút lo lắng nói.

“Cô yên tâm, trong ranh giới thành phố Lâm Giang, vẫn chưa ai có thể làm gì tôi”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Tôi đương nhiên tin vào khả năng của anh rồi, nhưng trong một số chuyện luôn có sơ suất sai sót”.

Nghe xong, Cố Tuyết Cầm vẫn lo lắng nói.

“Sơ xuất, một lần là đủ rồi. Sẽ không có lần thứ hai đâu”.

Giọng của Long Thiên Tiếu không lớn, nhưng anh lại nói rất chắc chắn.

“Ừm, dù sao làm gì cũng phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Tôi cũng không phải là trẻ con, tôi là ông chú đầu ba rồi, cô yên tâm, làm chuyện gì, tôi cũng sẽ nghĩ cho cả cô và con”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười nói, nghe được lời này, trong lòng Cố Tuyết Cầm lại khẽ ấm áp.

“Tôi chuyển tiền cho anh”.

Cố Tuyết Cầm nói.

“Không cần, cô cầm lấy, tôi có tiền mà, cô cứ giữ khoản tiền này đi”.

Long Thiên Tiếu từ chối.

“Cũng được”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm do dự một lúc, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý.

“Không còn sớm nữa, tôi phải dậy đây, nếu không sẽ đi làm muộn mất”.

Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ, sau đó nói với Long Thiên Tiếu.

“Ừm. Tôi đi nấu đồ ăn sáng”.

Long Thiên Tiếu đáp.

Chỉ là ánh mắt anh rơi trên người Cố Tuyết Cầm có chút kỳ quái.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nhìn theo mắt anh, cô thấy quần áo mình có chút lộn xộn, lộ ra một mảng trắng lớn, cô lập tức hiểu được tên khốn này đang nhìn gì, khuôn mặt xinh đẹp cô khẽ ửng hồng.

“Không được nhìn, anh mau đi nấu đồ ăn sáng đi”.

Cố Tuyết Cầm nổi giận nói, cô vội vàng chỉnh lại áo ngủ.

“Được”.

Long Thiên Tiếu cạn lời đáp lại một tiếng, sau đó liền ra ngoài.

Sau khi Long Thiên Tiếu rời đi, Cố Tuyết Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy soi gương, chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, cô lại nhìn thân hình của mình trong gương, thân hình lỗi lõm, cao gầy gợi cảm, cô khẽ mỉm cười, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt.

Mấy phút sau, cửa phòng cô được đẩy ra, Long Tiểu Tịch bước vào.

“Chị Tuyết Cầm, em cũng muốn có một bông hoa hồng nhỏ giống bố”.

Long Tiểu Tịch trèo lên giường, nói với Cố Tuyết Cầm.

“Bông hoa hồng nhỏ gì?”

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm có chút mông lung nói.

“Chính là bông hoa hồng nhỏ trên mặt”.

Long Tiểu Tịch chỉ vào mặt mình, sau đó nói.

“Cái gì mà bông hoa hồng nhỏ trên mặt?”

Cố Tuyết Cầm vẫn còn mơ hồ, cô vắt óc suy nghĩ, cố gắng hiểu ý của Long Tiểu Tịch.

“Chị thơm em một cái, vậy em cũng có bông hoa hồng nhỏ rồi. Cô giáo từng nói, chỉ có các bạn nhỏ biểu hiện tốt mới có bông hoa hồng nhỏ”.

Long Tiểu Tịch lại chỉ vào má mình, nói với Cố Tuyết Cầm.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm bỗng bừng tỉnh, cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu cô.

“Nguy rồi!”

Cố Tuyết Cầm khẽ kinh hô, cô vội vàng chạy ra ngoài.

“Long Thiên Tiếu!”

Cố Tuyết Cầm kinh ngạc hét lên, trong giọng nói mang theo tia hoảng loạn.

Lúc này, Long Thiên Tiếu đang nấu đồ ăn trong bếp, đúng lúc này, Long Vận Nhi cũng bước ra khỏi phòng, nghe thấy Cố Tuyết Cầm lớn giọng gọi Long Thiên Tiếu, Long Vận Nhi cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mông lung nhìn về phía Cố Tuyết Cầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK