Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, con mẹ nó, anh báo địa chỉ đi, chị Mã sẽ giết chết anh”.

“Không dám báo địa chỉ nhà, anh chính là một kẻ vô tích sự”.

“Anh ta vốn dĩ là một tên ăn hại”.

Mã Hi Mai lên tiếng, đám phụ huynh đó lại hùa theo, căm phẫn lên án Long Thiên Tiếu.

“Hay là tôi cung cấp cho các người địa chỉ ip, các người theo đường dây mạng đến đánh tôi nhé!”

Long Thiên Tiếu đáp lại, sau câu nói còn có thêm một icon mặt cười.

“Một lũ ngu ngốc, lúc tôi đánh con mụ đó, các người không dám nói lấy một câu, bây giờ ra vẻ gì? Thú vị sao?”

Long Thiên Tiếu lại nhắn một đoạn như vậy, sau đó đóng Wechat. Bởi vì, mẹ không cho anh chơi với kẻ ngốc.

“Ha ha ha, buồn cười chết tôi rồi”.

Cố Tuyết Cầm không chút rè rặt nói, cô vốn là người ăn nói có ý tứ, nhưng khi thấy tin nhắn trong nhóm, cô không nhịn được cười ha hả.

“Tinh tinh!”

Wechat của Long Thiên Tiếu lại vang lên, là tin nhắn bố Dương Đại Tráng gửi tới.

“Người anh em, khá lắm, cậu thật sự đã đánh người phụ nữ chanh chua đó sao?”

Bố Dương Đại Trang gửi tới một icon hình ngón tay cái, khen ngợi nói.

“Có thể nói như vậy. Cô ta muốn đánh đứa trẻ đó, tôi liền tát cô ta hai bạt tai”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Đánh hay lắm người anh em. Tiếc là hôm nay tôi đi sớm quá, không nhìn thấy. Công trường chỗ tôi làm việc khá sớm cho nên tôi phải đưa con đi học sớm”.

Bố Dương Đại Tráng liên tiếp gửi nút like tới, trong lời nói có chút tiếc nuối. Những lời của Mã Hi Mai ở trong nhóm, anh ta cũng cảm thấy vô cùng bất mãn, Long Thiên Tiếu đánh người phụ nữ đó, có thể nói đã trút giận cho anh ta.

“Tuy nhiên, người anh em, anh phải cẩn thận. Nhà cô ta có tiền, cẩn thận bọn họ trả thù, hay là anh chuyển trường cho con đi, vì bản thân, cũng là vì con. Chúng ta không có đủ khả năng để khiêu khích những người như bọn họ”.

Bố Dương Đại Tráng lại gửi đến một đoạn tin nhắn như vậy, có hơi lo lắng nói.

“Không cần, tôi có thể giải quyết chuyện này. Yên tâm”.

Long Thiên Tiếu trả lời.

“Vậy được, dù sao anh cũng phải cẩn thận, tôi không giúp gì được, chỉ có thể nhắc nhở anh một chút. Tôi phải đi khuôn gạch rồi, nói chuyện sau nhé”.

Bố Dương Đại Tráng nhắn.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp.

Chính vào lúc anh nói chuyện với bố Dương Đại Tráng, người trong nhóm đã tag anh vào hơn 10 lần, tất cả đều mắng anh, nhưng Long Thiên Tiếu không quan tâm, anh cũng lười trả lời.

“Các vị, mọi người bớt giận được không?”

Lúc này, Lương Tuyết Oánh xuất hiện giảng hòa, bởi vì bây giờ ở trong nhóm đã mắng chửi Long Thiên Tiếu vô cùng thậm tệ rồi, các loại lời lẽ khó nghe, đâu đâu cũng có, nhất là sau khi Long Thiên Tiếu xuất hiện, liền giống như một bầy ong vỡ tổ vậy.

“Cô giáo Lương không cần quan tâm đến bọn họ, có tiếng không có miếng mà thôi”.

Long Thiên Tiếu trả lời Lương Tuyết Oanh, sau đó anh liền đóng Wechat lại, anh không muốn lãng phí thời gian với đám người ngu ngốc này.

“Thời gian không còn sớm nữa. Không phải anh muốn đến tập đoàn Long Đằng sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ, sau đó nói.

“Đi thôi!”

Bây giờ đã gần 2 giờ, bọn họ cũng cách tập đoàn Long Đằng không quá xa, ước chừng 2 giờ sẽ có thể đến đó, Long Thiên Tiếu lái xe ra ngoài.

Khi bọn họ đến tập đoàn Long Đằng, quả nhiên đã đến 2 giờ, điều khiến Long Thiên Tiếu ngạc nhiên là, lúc này, Lục Thanh Dao đã đợi sẵn ở cửa, chỉ có một mình cô bé.

Bây giờ, cả người cô bé không có chút yếu ớt nào nữa, hiển nhiên thể chất của cô bé đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy xe của Long Thiên Tiếu dừng lại, cô bé liền bước tới, mở cửa cho anh.

Trước đây cô bé đã nhìn thấy xe của Long Thiên Tiếu ở chỗ Bách Lí Vô Cầu, cô bé lặng lẽ nhớ biển số xe của anh.

“Chào thầy, chào cô”.

Lục Thanh Dao vô cùng kính cẩn nói.

“Em đang làm gì vậy, em lại là đứa bé canh cửa rồi”.

Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói, cô lờ mờ biết rằng, Lục Thanh Dao cũng là cô chủ trong nhà, vậy mà lại khiêm nhường như vậy trước mặt Long Thiên Tiếu, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Đều là việc em nên làm”.

Lục Thanh Dao nói.

“Mới 2 rưỡi, chúng ta vào trong trước đi!”

Lúc này, Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ, sau đó nói.

“Ok!”

Nói xong, Cố Tuyết Cầm và Lục Thanh Dao liền đi theo Long Thiên Tiếu. Vừa vào cửa, bọn họ liền thấy Tần Tiểu Manh.

“Ơ, ông chú kì quái, chú đến nhanh vậy? Còn có chị Tuyết Cầm”.

Tần Tiểu Manh chào hỏi, người ở đây, thật ra đều biết Long Thiên Tiếu, cho nên khi anh vào, bọn họ cũng không ngăn cản.

“Vị này là ai?”

Thấy sau lưng Long Thiên Tiếu cô một cô gái khoảng 14-15 tuổi, Tần Tiểu Manh có chút tò mò hỏi.

“Cô bé đến từ nhà họ Lục ở Đông Hải, có thể coi là học trò của chú”.

Long Thiên Tiếu không biết nên giải thích như thế nào về mối quan hệ của mình với Lục Thanh Dao, chỉ có thể nói.

Nghe thấy vậy, Lục Thanh Dao cũng khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi Tần Tiểu Manh.

“Chào em, chào em, chị là Tần Tiểu Manh”.

Tần Tiểu Manh duỗi tay ra bắt tay với Lục Thanh Dao.

“Cháu đưa cô bé đến phòng huấn luyện trước đi, chú lên phòng làm việc, 3 giờ, chú sẽ đến tìm các cháu”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Được, vậy chúng ta đi thôi!”

Nghe thấy thế, Tần Tiểu Manh nói với Lục Thanh Dao. Nghe xong, cô bé cũng chào tạm biệt Long Thiên Tiếu, sau đó đi theo Tần Tiểu Manh đến phòng huấn luyện.

Phòng tập thể thao, phòng huấn luyện, trang thiết bị của tập đoàn Long Đằng là tốt nhất, tập đoàn này cũng không thiếu tiền, nơi huấn luyện an ninh càng trang bị cao cấp hơn.

“Ôi, hóa ra em là học trò của ông chú kì quái, không phải chú ấy nói không thu nhận học trò sao?”

Tần Tiểu Manh đi ở phía trước, cảm thán nói.

“Trước đây thầy ấy cũng nói vậy”.

Lục Thanh Dao nhàn nhạt nói.

“Vậy sau này thì sao, sao em lại trở thành học trò của chú ấy?”

Tần Tiểu Manh cảm thấy rất khó hiểu, dẫn Lục Thanh Dao vào thang máy.

“Nếu chị quỳ trước cổng nhà thầy ấy ba ngày bốn đêm không ăn không uống, có lẽ thầy ấy sẽ đồng ý”.

Lục Thanh Dao nói.

“Phốc, ba ngày bốn đêm, còn không ăn không uống, trời ơi, trên thế giới này, kiếm đâu ra người như vậy chứ, một ngày không ăn, chị đã cảm thấy đói đến chết rồi”.

Nghe được lời này, Tần Tiểu Manh suýt chút nữa phun ra ngoài, ba ngày bốn đêm không ăn không uống, trừ khi là siêu nhân mới có thể mạnh mẽ như vậy, nếu không đã chết từ lâu rồi”.

“Có người như vậy”.

Lục Thanh Dao nhàn nhạt nói, chỉ là khi Tần Tiểu Manh nghe xong, cô lại nghiêm túc nhìn Lục Thanh Dao, cô đã nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của Lục Thanh Dao.

“Người như vậy, chắc không phải là em chứ?”

Bộ dạng của Tần Tiểu Manh như gặp phải quỷ vậy, có chút không xác định hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK