Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cố Thiếu Duy, em có ý gì, em xem chị là đồ ngốc à, làm sao bố có thể tới những chỗ như thế này? Mau trả điện thoại lại cho chị”.

Cố Tuyết Cầm dừng bước lại, nói với ngữ khí lạnh lùng.

“Chị à, chị đi theo một tên vô dụng thì được lợi gì?”

Cố Thiếu Duy nghe vậy chỉ nói.

“Chuyện này liên quan gì đến em, mỗi người đều có quyền quyết định tình yêu và hôn nhân của đời mình, hôn nhân của chị, không cần bất kì ai nhúng tay vào”.

Cố Tuyết Cầm quả quyết trả lời.

“Chị, em tin chị hiểu thế nào là trúng tiếng sét ái tình, cậu ba nhà họ Vương vô cùng thích chị, anh ấy muốn ăn cơm cùng chị, nên nhờ em hẹn chị ra đây”.

Cố Thiếu Duy nhẹ nhàng đáp.

“Chị là người đã có gia đình, chị sẽ không ăn cơm cùng bất kì người đàn ông nào”.

Cố Tuyết Cầm kiên quyết từ chối, nói xong liền quay người rời đi.

“Chị, chuyện này không thể thuận theo ý chị được. Dù có thế nào em cũng không nhận tên vô dụng Long Thiên Tiếu kia làm anh rể đâu, chỉ có người như cậu ba mới xứng với chị, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi. Chị ở bên cậu ba, vinh hoa phú quý có hưởng cả đời cũng không hết”.

Cố Thiếu Duy ngăn Cố Tuyết Cầm lại, một mặt trào phúng nói.

“Tránh ra”.

Cố Tuyết Cầm quát lên.

“Em không tránh thì chị có thể làm gì, Cố Tuyết Cầm chị lấy tiền của gia tộc đi nuôi báo cô tên vô dụng kia, việc này tính sao đây? Chị bất nhân thì em bất nghĩa, lúc ấy đừng trách người làm em trai này”.

Cố Thiếu Duy châm biếm nói.

“Cố Thiếu Duy, mày bị điên rồi. Chị lấy được dự án của nhà họ Tần đều là nhờ Long Thiên Tiếu, chẳng liên quan gì đến mấy người cả, mày tránh ra cho chị”.

Cố Tuyết Cầm tức tới nỗi mắt đỏ lên, từ nhỏ đến lớn cô chỉ cảm thấy Cố Thiếu Duy không hiểu chuyện, không nghe lời. Lúc này mới biết, cô đã nhầm rồi, bây giờ mới phát hiện ra đứa em trai cùng một mẹ sinh ra lại mưu mô đến vậy, thật sự bị tiền làm mờ con mắt rồi.

“Cô Cố, hà cớ gì lại suy nghĩ không thông suốt như vậy. Nếu đã đến đây rồi thì đừng đứng đó nữa, mau vào trong này uống một ly đi?”

Đúng vào lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bộ dạng nghênh ngang, mưu mô giảo hoạt đi đến, bên cạnh người đàn ông gian xảo kia là một thanh niên trẻ khác tướng tá bần hèn, ngoài hai người họ còn dẫn theo bảy tám tên đàn em khác.

Người thanh niên trẻ tuổi bộ dạng gian xảo này đương nhiên Cố Tuyết Cầm biết, người này chẳng phải là cậu ba nhà họ Vương, Vương Như Lực sao?

“Không có hứng thú, tôi về nhà đây”.

Cố Tuyết Cầm lạnh lùng đáp.

“Về nhà, về là về thế nào?”

Vương Như Lực cợt nhả hỏi.

“Ban ngày ban mặt, các người mà dám làm bậy tôi sẽ hét lên đấy!”

Cố Tuyết Cầm nắm chặt tay.

“Hét lên sao, ở đây làm gì có ai dám quản chuyện của Vương Như Lực tôi? Cô xinh đẹp thế này, phải biết rằng lần đầu tiên gặp tôi đã ngắm trúng cô rồi. Ở trong phố Lâm Giang không có người phụ nữ nào mà Vương Như Lực tôi không có được, kể cả cô cũng vậy. Chồng của cô chỉ là một tên vô dụng, một người xinh đẹp như cô, để cho tên vô dụng kia chiếm tiện nghi, chi bằng cho tôi đi”.

Nói xong cậu ta liền bước qua đó, một tay nâng cằm Cố Tuyết Cầm lên, nhưng bị Cố Tuyết Cầm tát cho một cái.

“Chát!”

Vương Như Lực cũng trở tay tát lên mặt Cố Tuyết Cầm một cái, ngay lập tức trên mặt của Cố Tuyết Cầm hằn rõ dấu năm ngón tay.

Sau khi bị đánh Cố Tuyết Cầm ngã xuống đất.

“Người đâu, bắt cô ta lại, đưa vào bên trong”.

Vương Như Lực vừa nói dứt lời, mấy tên đàn em vội vàng xông lên giữ Cố Tuyết Cầm lại.

“Các người làm gì vậy, thả tôi ra”.

Cố Tuyết Cầm vùng vẫy hết sức nhưng không có tác dụng, trước cửa mặc dù người đi kẻ lại rất nhiều, cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng sau khi thấy Vương Như Lực, ai nấy đều không dám can thiệp vào.

Vương Như Lực là người nhà họ Vương, cậu ta là loại người như thế nào, mọi người ở đây đều biết. Cứ cho rằng Vương Như Lực không là gì, nhưng thế lực đằng sau cậu ta lại vô cùng ghê gớm.

“Thả tôi ra!”

Cố Tuyết Cầm vẫn cố gắng kêu gào trong tuyệt vọng.

“Aaa!”

Tên đàn em giữ Cố Tuyết Cầm bị cô cắn cho một cái, kêu la thảm thiết.

"Cố Thiếu Duy, cậu làm tốt lắm".

Nhìn Cố Tuyết Cầm đã bị lôi vào trong, Vương Như Lực liền nhìn về phía Cố Thiếu Duy, cười cười nói.

"Cảm ơn cậu ba đã khen, cậu ba có thể coi trọng chị gái tôi, đó là may mắn của chị ấy".

Cố Thiếu Duy nghe thấy vậy, hơi cúi đầu xuống nói, Vương Như Lực nghe thấy những lời này, cũng liếc mắt nhìn thanh niên bần hèn kia một cái, hai người cùng nhìn nhau cười cười.

"Trước tiên cậu cứ đợi ở chỗ này, đợi tôi xong việc sẽ quay lại tìm cậu, những lợi ích mà tôi đã đồng ý với cậu, sẽ không thiếu một điều nào".

Vương Như Lực lại nói.

"Cảm ơn cậu ba".

Cố Thiếu Duy nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên tia sáng, có chút kích động nói.

Nói xong, cậu ta liền theo Vương Như Lực vào trong câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn.

Ở một trong căn phòng của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn, Cố Tuyết Cầm bị trói lại lôi vào bên trong, cô bị nhét một miếng vải trong miệng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ thấy gương mặt giàn dụa nước mắt.

Cô giãy dụa nhưng rõ ràng không thể làm được gì.

"Long Thiên Tiếu, rốt cuộc anh đang ở đâu, anh nhất định sẽ đến cứu em phải vậy không?"

"Không phải anh nói sẽ tới đây sao? Tại sao bây giờ anh vẫn chưa tới?"

"Em sợ lắm, rất sợ, thật sự rất sợ!"

Trong lòng Cố Tuyết Cầm không ngừng gào hét, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, có một loại cảm xúc tuyệt vọng đang dần dần bao trùm lòng cô.

"Cót két".

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, một đám người bước vào.

“Cậu ba, người đang ở đây rồi, anh xem?"

Người thanh niên bần hèn nói với Vương Như Lực.

"Tốt lắm. Ha ha ha, quả nhiên là có tố chất của một mỹ nhân, Vương Như Lực tôi đã chơi đùa qua vô số phụ nữ, nhưng với kiểu hàng cực phẩm thế này đúng là lần đầu tiên gặp được, không hổ là mỹ nhân đẹp nhất Lâm Giang năm đó, đáng tiếc lại để tên vô dụng kia chiếm tiện nghi trước rồi".

Vương Như Lực ngậm điếu xì gà, có chút tiếc nuối nói.

"Cậu ba, em nghe nói tên vô dụng kia thực sự là một kẻ vô dụng, kết hôn năm năm, ngay cả giường của người phụ nữ này cũng không trèo lên được".

Người thanh niên hèn mọn lại nói.

"Có chuyện đấy hả? Ý là cô ấy vẫn còn là một xử nữ sao, haha không thể tưởng được, Vương Như Lực tôi vậy mà lại có được một món hời lớn đến vậy!"

Vương Như Lực cười lớn một tiếng rồi nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Tuyết Cầm lại càng thêm là nóng bỏng, Cố Tuyết Cầm cuộn người vào trong góc phòng, liều mạng lùi về phía sau, giờ phút này cô chỉ hy vọng Long Thiên Tiếu nhanh chóng đến đây.

"Đó là vì may mắn của cậu ba từ trước đến nay đều rất tốt".

Người thanh niên hèn mọn lại bày ra vẻ mặt nịnh hót nói.

"Các người ra ngoài cả đi! Chờ tôi làm xong việc, tâm tình của tôi tốt lên, nói không chừng mấy người cũng có thể được thưởng thức của ngon ngọt".

Vương Như Lực nhìn về phía Cố Tuyết Cầm, có chút gấp gáp nói.

Đám người nghe thấy những lời này, ánh mắt nhất thời như sáng rực lên .

Người phụ nữ ở trước mắt này quả thật là một cực phẩm, muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất, cho dù hiện tại trên khuôn mặt vẫn còn in dấu vết tát, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến mỹ cảm một chút nào.

"Cảm ơn cậu ba!"

Mọi người nghe vậy, vô cùng kích động nói. Nói xong, mọi người đều rất thức thời đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại.

Cơ thể Cố Tuyết Cầm không ngừng lùi về phía sau, cuộn gọn người vào trong một góc.

Chỉ thấy Vương Như Lực tự cởi áo của cậu ta ra, ánh mắt như ngọn lửa sáng rực nhìn về phía Cố Tuyết Cầm.

Cố Tuyết Cầm nhìn thấy một màn này, liền liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi.

Vương Như Lực bước qua, một bàn tay to lớn cũng vươn đến!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK