Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Việc này các con đừng để ý, các con cứ sống tốt là được rồi, những chuyện lục đục trong nhà không liên quan đến các con”.

Cố Vân Sơn nghe thấy vậy lại nói.

“Sao lại không liên quan đến con, bố là bố con, bọn họ đối xử với bố như vậy, sao con có thể giả bộ như không nhìn thấy được”.

Cố Tuyết Cầm lại nói, thật lâu sau, Cố Vân Sơn cũng không nói gì, Cố Tuyết Cầm cúp điện thoại, bên này Long Vận Nhi nghe thấy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Vận Nhi, em giúp anh để ý Tiểu Tịch, anh và chị dâu ra ngoài một lát”.

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói.

“Vâng, anh chị đi nhanh đi, cũng muộn rồi”.

Long Vận Nhi nghe vậy liền nói, lúc này Long Tiểu Tịch đang ở trong phòng làm bài tập, không hề biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Sau khi lái xe, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm cùng đi xuống dưới chân núi.

Ngọn núi này chỉ có một con đường, nhưng cơ sở hạ tầng rất tốt, trên đường đi đều có đèn đường.

Thời tiết ban đêm cuối mùa thu có chút lạnh, Cố Vân Sơn mặc chiếc áo khoác ngoài, thu mình hết mức có thể, đi xuống dưới chân núi.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tìm thấy bóng dáng của ông ấy, nhìn có chút thê lương.

Bảy tám phút sau, bên ven đường vốn yên tĩnh truyền đến tiếng động cơ xe, ánh đèn xe xuất hiện bên góc rẽ đường núi.

Cố Vân Sơn đi được một đoạn, rồi quay đầu lại nhìn, không bao lâu sau một chiếc xe rốt cuộc xuất hiện trước mặt ông ấy.

“Bố, bố đang làm gì vậy, không phải nói chúng con sẽ đưa bố về sao”.

Cố Tuyết Cầm từ trên xe đi xuống, có chút trách cứ nói.

“Các con đã bận không cần quan tâm đến chút chuyện lộn xộn này đâu”.

Cố Vân Sơn nghe vậy khoát tay, vô cùng kiên quyết nói.

“Cái gì mà chút chuyện lộn xộn, đi thôi, con đưa bố về nhà”.

Cố Tuyết Cầm vô cùng kiên định nói, kéo Cố Vân Sơn lên xe. Cố Vân Sơn không thể không nghe lời Cố Tuyết Cầm, chỉ có thể lên xe.

“Bố, đây là 40 ngàn tệ con và Thiên Tiếu đã tiết kiệm được, bố cứ cầm đi, nếu như không đủ thì nói với chúng con”.

Sau khi lên xe, Cố Tuyết Cầm đưa một tấm thẻ cho Cố Vân Sơn, sau đó nói. Lời của Cố Tuyết Cầm vô cùng rõ ràng, là tiền của cả cô và Long Thiên Tiếu tiết kiệm được, thể hiện cho tâm ý không chỉ của một mình người con gái là cô, mà còn có cả thành ý của Long Thiên Tiếu trong đó.

“Không cần đâu, bố có tiền rồi. Mỗi tháng bố có được tiền trợ cấp và đãi ngộ của gia tộc, còn cả tiền lương hưu, các con không cần đưa tiền cho bố”.

Cố Vân Sơn lại từ chối.

“Tiền lương hưu của bố, tiền trợ cấp và đãi ngộ, có thể đến tay bố à? Bố không cần phải nhẫn nhịn vậy, tình hình trong nhà bao nhiêu năm qua, con còn không biết sao?”

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Bố, số tiền này, bố cầm đi, đừng để người khác lấy mất. Bảo bố cầm thì bố cứ cầm, hiện tại thu nhập của chúng con cũng xem như cao, chút tiền ấy không là gì cả”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền nói. Nghe thấy những lời này, Cố Vân Sơn mới nhận lấy tấm thẻ.

Rất nhanh xe đã tiến vào trong tiểu khu, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà.

Trong tay Cố Vân Sơn cầm chìa khóa, sắc mặt có chút khó coi mở cửa ra, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết.

“Cố Vân Sơn, tên vô dụng, ông còn dám về à? Ông phải chết ở bên ngoài rồi ấy chứ! Đứa con gái ông luôn bảo vệ, giờ ông nhìn xem con gái ông có thể nuôi ông đến lúc chết không?”

Lúc này, giọng nói chua ngoa của Vương Mĩ truyền đến, giọng nói vang vọng cả tiểu khu này.

“Ồ, không phải người sống ở khu biệt thự trên đỉnh núi sao? Sao lại về đây, có phải bị người của biệt thự trên đỉnh núi đuổi đi rồi không?”

Lúc này, Cố Thiếu Duy đi ra, nhìn thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm còn có Cố Vân Sơn, thấy kỳ quái liền nói.

“Thiếu Duy, sao con lại ăn nói với chị gái như thế?”

Cố Vân Sơn nghe vậy, mặt mày nhăn nhó, có chút bất đắc dĩ nói.

“Sao lại không thể? Chị ta là chị con sao? Tiền của chị ta đều tiêu cho tên vô dụng kia cả rồi!”

Cố Thiếu Duy nhìn thoáng qua Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.

“Cố Thiếu Duy, hôm nay chị không muốn nói với em những chuyện này, mấy người vì sao lại đối xử với bố như vậy?”

Lúc này, Cố Tuyết Cầm có chút phẫn nộ nói. Lần trước Cố Thiếu Duy ở trong điện thoại nói với mình những lời kia, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Bây giờ cô đối với người em trai này cảm giác vô cùng xa lạ, chưa từng xa cách đến vậy.

Lúc này, Vương Mĩ cũng từ bên trong đi ra ngoài, hùng hùng hổ hổ bước ra.

“Bọn tao đối với ông ấy thế nào? Đối xử với ông ấy thế nào hả, liên quan gì đến mày?”

Vương Mĩ vênh mặt lên rồi nói.

“Cái nhà này, là bố vất vả kiếm tiền xây được. Bố ở bên ngoài, màn trời chiếu đất đã được một tuần rồi, cơ thể bố không chống chịu nổi, hai người muốn ép bố chết sao?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, dõng dạc nói.

“Cố Tuyết Cầm, chị bớt ở đó trách trời thương dân đi. Chị ở bên ngoài nuôi tên vô dụng kia thì ai nói gì? Chị nói tên vô dụng này mua được cả biệt thự, chị nói tôi tin được không? Cố Tuyết Cầm không thể tin được bộ dạng chị đoan trang sau lưng lại cặp kè đại gia nuôi tên vô dụng này, lẳng lơ còn muốn người khác phải tôn sùng mình à?”

Cố Thiếu Duy nghe vậy, vẻ mặt mỉa mai nói.

“Cố Thiếu Duy, mày đang nói mấy lời vô liêm sỉ gì đấy, con bé là chị gái mày đấy, bao nhiêu năm mày đi học đều do con bé đi làm vất vả kiếm tiền nuôi mày đấy!”

Cố Vân Sơn nghe vậy, vô cùng phẫn nộ, lớn tiếng quát.

“Cố Vân Sơn, ông ngậm miệng lại cho tôi, nếu không phải ông là một tên vô dụng thì địa vị nhà ta ở trong gia tộc có thấp vậy không?”

Vẻ mặt Cố Thiếu Duy khinh thường nói.

“Mày!”

Cố Vân Sơn nghe vậy, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.

“Cố Thiếu Duy, mày nhắc lại lần nữa!”

Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Thiếu Duy, hốc mắt có chút đỏ lên.

“Sao vậy, chị nghĩ là tôi không dám nói à? Nói là, chị cặp kè với người giàu có nào đó, có phải là Tần Viễn Lâm của tập đoàn Long Đằng không, hay là người dưới trướng của Tần Viễn Lâm, mọi người đều không lấy được dự án, chị lại lấy được, tôi không tin chị không dùng chút thủ đoạn nào. Tối nay ở đây đều là người nhà, có gì cứ nói thẳng đi. Mẹ nuôi chị lớn ngần ấy năm cũng không dễ dàng gì, chị phải trả mấy trăm triệu tệ tiền phụng dưỡng đấy!”

Cố Thiếu Duy chắc nịch nói, cậu ta cảm thấy mình đã nhìn thấu hết thảy, có vài phần đắc ý nhìn Cố Tuyết Cầm.

“Bang!”

Đúng vào lúc này, Long Thiên Tiếu ra tay, tát Cố Thiếu Duy một bạt tai, cả người Cố Thiếu Duy chết lặng.

“Một cái tát này là tát thay chị cậu, có người em như cậu là điều bất hạnh đời của cô ấy!”

Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên.

“Tên vô dụng kia, anh vậy mà lại đánh tôi, anh muốn tìm cái chết à”.

Cố Thiếu Duy chết lặng, hung tợn nói. Cố Thiếu Duy phản ứng lại, muốn động tay động chân với Long Thiên Tiếu nhưng lại bị Long Thiên Tiếu tát cho một cái nữa.

Lật tay tát vào mặt bên kia của Cố Thiếu Duy, Cố Thiếu Duy đứng trước mặt anh, căn bản không có chút sức đánh trả. Nhìn thấy một màn này, Cố Tuyết Cầm liền xoay người qua cỗ khác, nước mắt cô chảy xuống, trong lòng cực kỳ uất ức, ngầm đồng ý cho Long Thiên Tiếu ra tay.

Hủy hoại danh dự của một người còn hơn đoạt mạng người đó, danh dự của mình trong lòng mẹ và em trai xem ra chỉ là một công cụ kiếm tiền mà thôi.

“Một cái tát này là đánh thay bố, đánh thứ bất trung bất hiếu như cậu”.

Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK