“Bụp!”
Một tiếng “bụp” vang lên, Long Thiên Tiếu đá vào mạn sườn của hắn ta, khiến hắn ta bay ra thật xa. Đấy còn là lúc anh đang thu lực.
“Phụt...”
Triệu Tần ngã xuống đất, phun một ngụm máu ra. Bình thường, nếu chỉ là một cú đá không thôi thì sẽ không bị thương đến mức đó, nhưng cú đá này của Long Thiên Tiếu khiến hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị chấn động, không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi.
Hắn ta còn muốn đứng dậy, nhưng cảm giác cả người không còn chút sức lực nào. Khó khăn lắm mới đứng dậy được thì lại đổ nhào xuống. Hắn ta thấy mắt mình mơ hồ, sau đó thì ngất đi.
Lúc này, Long Thiên Tiếu nhìn đám bảo vệ đang ngã lăn ra khắp nơi. Bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Long Thiên Tiếu thì đều sợ hãi lùi về sau, giống như đang có một ác ma trước mặt vậy.
Mặc dù bọn họ bị thương không nặng, nhưng khí thế mà Long Thiên Tiếu tỏa ra lại khiến bọn họ sợ hãi, thậm chí không dám đối mặt với anh.
“Yên tâm đi, mấy người không chết được đâu, tiền chữa bệnh cũng không tốn chút nào. Hôm nay tôi không có ý định giết người, mà chỉ chơi với mấy người chút thôi”.
Long Thiên Tiếu nhìn bọn họ, nói xong thì đi về thang máy, ấn tầng 48.
Trên tầng 48, bên ngoài phòng họp của tập đoàn Long Đằng, có một cô bé 10 tuổi đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, vì trong phòng đang mở cuộc họp, mà xung quanh đây cũng chỉ có một mình cô bé.
Lúc này, cô bé nhìn thấy một người đàn ông ôm một bé gái bước đến.
“Nè, chú là ai hả, tại sao lại ở đây?”
Tần Tiểu Manh gọi Long Thiên Tiếu lại, hỏi.
“Cho hỏi phòng họp ở đâu?”
Long Thiên Tiếu hỏi lại.
“Chú còn chưa trả lời tôi mà”.
Tần Tiểu Manh nhìn cách ăn mặc của người này, lòng vô cùng cảnh giác. Bình thường thì người ăn vận thế này sẽ không được vào trong tòa nhà Long Đằng. Nhìn người này giống như một tên nhà quê vậy, thế mà bảo vệ lại cho người này vào?
“Chú tìm Tần Viễn Lâm!”
Long Thiên Tiếu đáp.
“Chú tìm bố tôi làm gì? Sao chú lại vào đây? Bảo vệ đâu hết rồi mà ai cũng được vào hả?”
Tần Tiểu Manh tức giận, nhìn người này không có gì tốt đẹp, ăn mặc thì xuề xòa, nhìn là biết không phải người sang trọng.
“Cháu bảo đám bảo vệ ngoài cửa á? Bị chú đánh bại hết rồi!”
Long Thiên Tiếu chớp mắt đáp.
“Im đi! Đánh bại hết rồi? Sao có thể chứ? Bảo vệ của tập đoàn Long Đằng chúng tôi đều do chính tay tôi dạy dỗ, ai có thể đánh bại được nhiều bảo vệ như thế chứ?”
Tần Tiểu Manh nghe vậy thì lập tức không vui.
“Chú đánh thật mà! Chú muốn gặp Tần Viễn Lâm, nhưng bọn họ không cho chú vào, chú bèn cho bọn họ quỳ xuống hết. Cháu không tin thì gọi điện hỏi lễ tân đi!”
Long Thiên Tiếu không giấu giếm gì mà nói.
“Tôi không tin!”
Nghe vậy, Tần Tiểu Manh vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho lễ tân. Đùa gì vậy, bảo vệ của tập đoàn Long Đằng bọn họ đâu có giống bảo vệ tầm thường. Từ nhỏ cô bé đã thích tập võ luyện súng, cho nên Tần Viễn Lâm đã để cô bé dạy dỗ bọn vệ sĩ luôn.
Hơn nữa, hiệu quả cũng cực kỳ tốt. Bảo vệ của tập đoàn Long Đằng đi ra ngoài có thể lấy một địch hai luôn.
“Cô chủ ơi cô chủ, hỏng rồi, vừa nãy có một tên côn đồ đi vào, cô chủ phải cẩn thận đó!”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh hốt hoảng và lộn xộn, nghe là có thể thấy bên dưới đã loạn lạc đến mức nào.
“Côn đồ gì? Côn đồ nào?”
Tần Tiểu Manh ngơ ngác, ở đây chỉ có một ông chú kỳ lạ ôm con thôi, còn ai nữa đâu?
“Chị gái xinh đẹp ơi, tên côn đồ đó là bố của em đó, bố em đánh ngã bọn họ đó”.
Lúc này, Long Tiểu Tịch đắc ý lên tiếng, giống như đang khoe chiến tích huy hoàng của bản thân vậy.
“Hai... hai người!”
Tần Tiểu Manh nhất thời câm nín, chuyện này là sao chứ?
“Triệu Tần đâu? Triệu Tần chết ở đâu rồi?”
Tần Tiểu Manh lại hỏi, cô bé có thể xác nhận được đại khái “tên côn đồ” kia chính là ông chú quái lạ này rồi.
“Cái người tên là anh Tần gì đó nói bản thân là cao thủ số một Long Đằng, còn chặn không cho chú vào, nên chú đánh ngất anh ta rồi!”
Long Thiên Tiếu lại đáp.
“Chú nói cái gì đó? Cao thủ mà đích thân tôi bồi dưỡng sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được. Tôi không tin, tôi không nghe, chú là đồ quái dị!”
Nghe được những tin tức đó, Tần Tiểu Manh rõ ràng là không chấp nhận nổi, bịt tai lại không muốn nghe.
“Đó mà cũng là cao thủ à?”
Long Thiên Tiếu đột nhiên cảm thấy buồn cười. Anh lắc đầu, đi về phía phòng họp.
Đối diện với nụ cười chê đó, Tần Tiểu Manh thật sự tức giận.
“Cái đồ quái dị kia, chú đứng lại cho tôi!”
Tần Tiểu Manh đột ngột xông đến trước mặt Long Thiên Tiếu, chặn đường anh lại.
“Chị ơi, chị đừng cố, chị không đánh được bố em đâu. Người chú vừa nãy cũng to khỏe mà còn không đánh lại được, chị gầy như thế, lại còn nhỏ...”
Cô bé nói với Tần Tiểu Manh bằng giọng khuyên bảo, sau đó tế nhị nhìn thân thể của Tần Tiểu Manh, tỏ vẻ hơi ghét bỏ.
Bị một cô bé nhỏ hơn mình nói thế, Tần Tiểu Manh tức đến suýt thì hôn mê tại chỗ. Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của Long Tiểu Tịch, Tần Tiểu Manh càng thêm tuyệt vọng. Cô bé thế mà lại bị một con nhóc khác khinh bỉ, khinh bỉ đến rõ ràng.
“Cái gì... Gầy, nhỏ cái gì chứ? Chị đây nhỏ chỗ nào?”
Tần Tiểu Manh tức tối nói, người ở đâu ra đây, còn bé tí mà đã biết châm chọc rồi?
“Chị chỗ nào cũng nhỏ hết! Thật là đáng thương!”
Cô bé con chớp mắt, nói với giọng cực kỳ thành thật.
Nghe được những lời này, Tần Tiểu Manh liền trợn trắng mắt. Đây là loli xấu xa trong truyền thuyết đó sao? Hai bố con này “cực phẩm” quá vậy?
“Thôi nào, cô chủ ơi, cho chú đi qua chút, chú có việc bận đây!”
Long Thiên Tiếu không muốn kéo dài thời gian với cô chủ này nữa, liền nói.
“Đừng mơ! Chú bảo chú giỏi lắm mà? Còn đánh hết được những người mà tôi huấn luyện, đánh ngất cả Triệu Tần mà? Tôi không tin! Chú muốn gặp bố tôi cũng được, nhưng đánh bại tôi đã!”
Tần Tiểu Manh kiên định đáp.
“Cháu chắc chưa? Chú không thương hoa tiếc ngọc đâu đấy, đến lúc vỡ đầu chảy máu thì đừng trách chú!”
Long Thiên Tiếu mỉm cười, tế nhị nói.
“Bớt khoe khoang đi, thả cô bé kia xuống đã, chờ tôi dạy dỗ chú xong thì sẽ dạy dỗ đến cái miệng hư kia”.
Tần Tiểu Manh tức tối đánh qua, giọng nói tràn đầy tức giận, oan ức. Bản thân cô bé là cô chủ nhà họ Tần, nào đã chịu tủi nhục như thế bao giờ? Thế mà có người dám nói cô bé là “nhỏ”?
----------------------------