Khi bọn họ vừa bước vào cửa, Vương Mỹ và Cố Vân Sơn đang ngồi trên sofa nói gì đó, Long Thiên Tiếu vào nhà nhưng cũng không buồn liếc nhìn Vương Mỹ một cái, chỉ có Cố Tuyết Cầm chào hỏi Vương Mỹ một tiếng.
“Cố Tuyết Cầm con rốt cuộc có nhận người mẹ này không?”
Vương Mỹ ngồi đó, ngạo nghễ như một vị thần mà hỏi.
“Mẹ vì sao lại đột nhiên nói như vậy?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy khẽ cau mày hỏi lại.
“Vì sao à? Trong lòng con chẳng lẽ không rõ sao? Chúng ta làm bố mẹ con, vất vả nuôi dưỡng con khôn lớn như vậy, con tính báo đáp bố mẹ thế này à? Bản thân mình thì sống ở biệt thự để bố mẹ ở lại chỗ này sao?”, Vương Mỹ chanh chua nói.
Bên này Long Thiên Tiếu nói hai ba câu với Long Tiểu Tịch, Long Tiểu Tịch đi lên phòng trên tầng, anh không muốn đứa nhỏ nhìn thấy những hình ảnh này. Dù sao về sau tính cách đứa trẻ cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn từ hoàn cảnh sống.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh quyết định dọn đi.
“Nơi này, cũng không có gì không tốt cả, tôi cảm thấy nơi này cũng ổn mà, nếu không phải chúng tôi bị đuổi đi, nếu không phải không có cách nào khác, chúng tôi cũng không chạy đến ở biệt thự kia”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ lãnh đạm nói.
“Long Thiên Tiếu cậu rốt cuộc có lương tâm không vậy, mấy năm nay cậu dùng của chúng tôi, ăn của chúng tôi, tiêu của chúng tôi, vậy mà hiện giờ cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy sao? Cậu đúng là thứ ăn cháo đá bát”.
Vương Mỹ nghe vậy tức giận không thôi, mặc dù không biết tên vô dụng này đào đâu ra một căn biệt thự, còn liên quan đến nhà họ Tần, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến hình tượng vô dụng bất tài của cậu ta trong lòng bà ta.
“Tôi phải đính chính lại, tôi không nợ gì bà hết, người tôi nợ là vợ tôi, tôi dùng, tôi ăn, tôi tiêu đều là của vợ tôi. Tôi bất tài cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến mấy người? Năm năm nay tôi trốn trong nhà, mấy người không phải cũng ở nhà đấy sao? Đặc biệt là bà, tiền mỹ phẩm, tiền đánh bài hoang phí tiêu xài, cũng không phải đều là tiền của Tuyết Cầm sao? Còn cả tiền học phí và tiền sinh hoạt cho con trai út của bà nữa, có cái gì không phải của Tuyết Cầm không? Nói cách khác vợ tôi cũng không nợ gì mấy người hết!”
Long Thiên Tiếu nhìn Vương Mỹ thản nhiên nói.
“Long Thiên Tiếu, những lời này của cậu là lời con người nên nói à? Nó là con gái của tôi, tôi bảo nó làm cái gì thì nó phải làm cái đấy, tôi vất vả nuôi nó khôn lớn, chỉ tiêu chút tiền của nó, nó còn dám có ý kiến sao?”
Vương Mỹ phản bác lại nói.
“Theo lời bà nói thì con gái bà là nô lệ của bà, là công cụ để bà sống cuộc sống như một quý bà giàu sang, là công cụ để bà thỏa mãn chính sự phù phiếm của mình. Tôi kỳ thật vẫn có thể lí giải được vì sao bà luôn tìm đối tượng cho vợ tôi, chính là vì tư dục của riêng bà, bà không làm mà vẫn muốn có ăn”.
Long Thiên Tiếu nhìn thoáng qua Vương Mỹ, thản nhiên nói. Nói tới đây Cố Tuyết Cầm kéo kéo tay áo của Long Thiên Tiếu, ý bảo Long Thiên Tiếu không cần nói gì thêm nữa.
“Long Thiên Tiếu, mày!”
Bị nói đúng tim đen, Vương Mỹ trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Mẹ, đừng nói nữa, con ra ngoài ở vài ngày”.
Cố Tuyết Cầm không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy, mẹ mình là người thế nào cô hiểu rất rõ, nếu không phải lúc trước bà ép cô làm một số việc cô không muốn làm thì hiện giờ trước mặt Long Thiên Tiếu cô cũng không có khả năng không nói giúp mẹ mình một câu.
Dù sao nguyên nhân trong chuyện này cũng vô cùng phức tạp. Sau khi nói xong, Cố Tuyết Cầm liền trở về phòng mình.
“Cố Vân Sơn, mẹ nó chứ ông câm điếc rồi sao? Khi nãy tôi dạy ông thế nào hả? Mẹ nó sao vào thời khắc quan trọng ông không nói nổi một câu vậy, thật đúng là vô dụng mà”.
Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm lên phòng, dưới tầng lại vang lên tiếng chửi bới bậy bạ.
“Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, Tuyết Cầm đi theo chồng nó thì có vấn đề gì? Tôi cảm thấy chỗ này cũng rất tốt mà”.
Cố Vân Sơn ngồi đọc báo, thành thật nhẹ nói, ông ta cũng không muốn đòi hỏi quá nhiều ở con gái mình. Nhưng nhiều năm như vậy ông ta thấy con gái mình cả ngày rầu rĩ không vui, ông ta cũng rất buồn.
Thật rất vất vả mới thấy Cố Tuyết Cầm vui vẻ hơn trước, trong lòng ông ta cũng thoải mái hơn nhiều, thân làm bố mẹ ông ta cũng chỉ hi vọng có nhiêu đó thôi. Đời này ông ta không tranh giành gì, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày.
“Cái gì mà cũng tốt hả, ông đúng là đồ vô dụng, không có tiền đồ mà. Ông nhìn hai người anh của ông đi, đâu ai thèm so sánh với thứ hèn mọn như ông. Ở nhà sang, đi xe xịn, ông thì sao, ông có cái gì hả?”
Vương Mỹ từng bước ép sát mà hỏi. Đối mặt với lời truy vấn này, Cố Vân Sơn lựa chọn không tiếp tục nói chuyện mà chỉ trầm mặc. Đối với những điều này, ông ta muốn giải thích nhưng cũng không thể giải thích rõ được, thái độ quan niệm của người làm bố làm mẹ khác nhau, rất khó lý giải.
Lúc này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang thu dọn chút đồ đạc, nghe thấy những lời này Long Thiên Tiếu chỉ biết lắc đầu.
“Cô có cảm thấy tôi làm như vậy rất quá đáng không?”
Long Thiên Tiếu giúp Cố Tuyết Cầm thu dọn đồ đạc và hỏi.
“Không đâu, là mẹ tôi nhiều chuyện, bà ấy cần bình tĩnh lại chút. Nếu không bức ép chúng ta đến bước này, chúng ta cũng sẽ không lựa chọn rời đi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lắc đầu nói, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Bên kia biệt thự đã khá đầy đủ, cho nên những thứ cần mang thực tế cũng không nhiều lắm, chỉ có vài món đồ hơi to một chút.
Hai người đoán chừng thu dọn hơn một tiếng đồng hồ, trên cơ bản cũng đã thu dọn xong rồi.
Đặt mấy thứ đã đóng gói lại trước cửa, có mấy túi khá lớn, chắc chắn không thể để vào trên xe của chính mình, sau một hồi cân nhắc, Long Thiên Tiếu đã bảo Triệu Đại Phú sắp xếp cho một chiếc xe đến đây, trên xe đều đầy ắp đồ đạc chở đi.
Không thể không nói, Triệu Đại Phú sắp xếp vô cùng chu đáo, người của anh ta cơ hồ toàn bộ quá trình đều phục vụ rất tận tình, không chỉ giúp chuyển đồ mà còn giúp dọn đồ lên tận phòng, phục vụ này chu đáo biết nhường nào.
Về phần Long Vận Nhi bên kia cũng thu xếp gần ổn rồi, cũng mất hơn ba tiếng đồng hồ, dọn toàn bộ mọi thứ đến đây, về phần mấy người bọn họ, căn bản không cần động tay, đều do người của Triệu Đại Phú làm cả.
Đợi sau khi tất cả mọi việc xong xuôi, cũng tầm 6 giờ tối.
“Cô ở phòng này, bà nội và ông nội ở phòng này, cháu ở phòng này, phòng này để cho khách, phòng này cũng là phòng khách, mấy phòng này đều là phòng khách hết, vì vậy không còn phòng trống nữa, bố và chị Tuyết Cầm chỉ có thể cùng nhau ở phòng cạnh phòng của Tiểu Tịch thôi”.
Lúc này Long Tiểu Tịch bắt đầu kiểm kê số phòng trong nhà, trong nhà có mười phòng, theo lý mà nói, mỗi người một phòng cũng đủ nhưng giờ phút này lại bị Long Tiểu Tịch xem hết là “phòng giành cho khách”.
Tần Tiểu Manh và Long Vận Nhi nghe thấy lời này của Long Tiểu Tịch thật ra cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy có chút kì lạ trong nhà thường xuyên có khách đến chơi vậy sao?
Chỉ là mặt Cố Tuyết Cầm có hơi đỏ lên, lơ đãng nhìn xung quanh, cô và Long Thiên Tiếu đã được cô bé này sắp xếp từng chút một cho rồi.
Dụng ý của đứa nhỏ cô hiểu rất rõ, con bé đang muốn gán ghép cô và bố nó gần nhau hơn, con gái đúng là chiếc áo khoác bông nhỏ của bố mà!
Cố Tuyết Cầm nghe được lời này, liền có cảm giác xúc động muốn qua đó véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch.