Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, đợi về nhà bố tính sổ với con sau”.

Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.

Thấy thế, Tần Tiểu Manh chỉ thè thè lưỡi, khi về đến nhà, Long Thiên Tiếu liền vào bếp, Cố Tuyết Cầm cũng vào giúp anh, lúc này, điện thoại Long Thiên Tiếu đột nhiên vang lên, mà một dãy số lạ gọi tới.

“Tôi ra ngoài nghe điện thoại”.

Long Thiên Tiếu nói với Cố Tuyết Cầm.

“Ừm, anh đi đi!”

Cố Tuyết Cầm đáp, sau khi rời khỏi phòng bếp, Long Thiên Tiếu liền trả lời điện thoại.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Anh Long, là tôi, Đông Phương Tuyết, anh còn nhớ tôi không?”

Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lập tức nhớ ra. Đông Phương Tuyết chính là cô kỹ thuật viên thu âm đó.

“Nhớ, cô có chuyện gì sao?”

Long Thiên Tiếu đáp.

“Anh Long, không biết anh đã xem tin tức và tiêu đề trên Weibo chưa?”

Đông Phương Tuyết lại hỏi.

“Ừ, có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu chỉ hỏi.

“Là thế này, tôi tin rằng anh cũng đã xem tiêu đề trên Weibo, ông Lý Trường Dân đã treo giải 5 triệu tệ muốn tìm ra bàn tay thượng đế, vừa hay, tôi và ông Lý Trường Dân có chút giao tình, được coi là bạn bè khá thân thiết, bây giờ, ông ấy mang theo ca khúc mất 10 năm để sáng tác tới đây, không biết anh Long có hứng thú không”.

Đông Phương Tuyết thẳng thắn nói.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại không nói chuyện, anh đang suy xét cân nhắc.

“Anh Long, nếu không tiện thì thôi vậy. Thật ra, ông ấy muốn gặp anh. Quan hệ giữa nhạc sĩ với người biểu diễn giống như quan hệ tri âm tri kỉ. Sau khi ông Lý Trường Dân nghe được bản diễn tấu của anh Long, ông ấy cảm thấy mình đã tìm được tri âm, hy vọng ca khúc mới của mình có thể được anh Long diễn tấu đầu tiên”.

Đông Phương Tuyết lại nói.

“Cô nói với ông ấy rằng cô biết sự tồn tại của tôi sao?”

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.

“Tôi đã hứa với anh sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến anh, và đương nhiên tôi sẽ không nói với ông ấy rằng tôi biết sự tồn tại của anh Long”.

Đông Phương Tuyết lãnh đạm nói.

“Tôi suy nghĩ chút đã, trước 12 giờ tối nay, tôi sẽ cho cô câu trả lời!”

Long Thiên Tiếu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó nói.

“Được. Tôi đợi hồi âm của anh”.

Nghe xong, Đông Phương Tuyết có chút kích động nói, Long Thiên Tiếu nói anh sẽ suy nghĩ, chứng tỏ không phải là hoàn toàn không có hy vọng. Đối với cô, Long Thiên Tiếu là nhà diễn tấu thiên tài, chỉ đáng tiếc rằng, anh không có nhiều hứng thú với việc diễn tấu lắm.

Đều nói rằng sự hứng thú say mê là người thầy giỏi nhất, nhưng khi Long Thiên Tiếu không có hứng thú, trình độ chơi đàn piano của anh vẫn đạt tới trình độ này, có thể thấy, tài năng thiên phú của anh thực sự rất đỉnh, là thiên tài trong số các thiên tài.

“Ừm, tôi đang bận, nhà tôi vẫn chưa ăn cơm!”

Long Thiên Tiếu nói.

“Được. Vậy tôi không làm phiền anh Long nữa”.

Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết cũng nói. Sau khi chào tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền cúp máy, cúp máy xong, anh trở lại phòng bếp, lúc này, Cố Tuyết Cầm đang nấu ăn.

Sau khi trở lại phòng bếp, anh tiếp tục bận rộn.

“Cô rất thích ca khúc đó của Lý Trường Dân sao?”

Long Thiên Tiếu đột nhiên hỏi. Nghe xong, Cố Tuyết Cầm có chút sửng sốt, cô không biết tại sao anh lại hỏi đột ngột như vậy.

“Tàm tạm, trước đây khi tôi học piano, phần lớn thời gian tôi đều luyện nhạc của ông ấy, những giai điệu của ông ấy đơn giản mà trầm lắng, ông ấy là một trong những nhà soạn nhạc tôi yêu thích nhất”.

Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì tôi biết nên làm như thế nào rồi”.

Long Thiên Tiếu nói. Cố Tuyết Cầm không phải là người biết cách biểu đạt, nói chuyện không bao giờ nói đủ, tàm tạm thôi, vậy thì có nghĩa là rất được, rất thích.

“Cái gì mà biết nên làm như thế nào rồi?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không có gì”.

Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Thần thần bí bí”.

Cố Tuyết Cầm quở trách, nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười đáp lại, anh tiếp tục làm việc của mình.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng một bàn đồ ăn cũng được dọn ra, hôm nay quả thực có khá nhiều món.

Ăn xong, Tần Viễn Lâm không về ngay mà ở lại chơi với Long Tiểu Tịch, Tần Tiểu Manh lại về nhà trước, bữa cơm này, hai người cũng coi như là ăn uống no say.

“Cậu Long, cậu có rảnh không chúng ta tìm chỗ nói chuyện?”

Thấy Long Thiên Tiếu đi ra, Tần Viễn Lâm liền nói với anh.

“Ok”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Ông về trước đây, cháu tự chơi nhé, có thời gian ông lại đến chơi với cháu”.

Tần Viễn Lâm đứng dậy nói với Long Tiểu Tịch.

“Vâng, tạm biệt ông Tần”.

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.

“Đi thôi, cậu Long, nhân tiện ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm”.

Tần Viễn Lâm đề nghị.

“Được!”

Nói xong, Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm cùng đi ra ngoài.

“Cậu Long, Tiểu Tịch là một đứa trẻ thông minh nhanh nhạy, chỉ cần giáo dục không bị tụt hậu, con bé sẽ là một nhân tài hiếm có trong tương lai!”

Sau khi rời khỏi biệt thự, Tần Viễn Lâm nói với Long Thiên Tiếu.

“Con bé chỉ có chút thông minh mà thôi, tuổi còn nhỏ như vậy, sao có thể nhìn ra tiền đồ sáng lạn thế”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ lắc đầu nói.

“Ha ha ha, tôi nhìn người rất chuẩn đó”.

Tần Viễn Lâm cười ha hả nói.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Long Thiên Tiếu cũng hỏi.

“Nghe nói hôm nay cậu Long đến võ quán Thiên Đạo?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Ừm”.

Long Thiên Tiếu đáp.

“Tôi cũng nghe được từ chỗ Tiểu Manh, mọi chuyện thế nào rồi?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Cũng coi là thuận lợi, tóm lại Lôi Hổ không phải là hạng người nham hiểm. Hơn nữa, anh ta rất kỳ quái, dường như anh ta biết một số chuyện. Cho nên, tôi cảm nhận được sự tín nhiệm anh ta dành cho tôi có chút thái quá”.

Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói, thật ra hôm nay anh luôn có cảm giác như vậy, chỉ là anh không nói ra mà thôi.

“Lôi Hổ thích võ, mà trình độ võ thuật của cậu Long lại rất đỉnh, Lôi Hổ tin tưởng cậu, không phải rất bình thường sao? Ngay cả võ công vớ vẩn của con bé Tiểu Manh cũng được cậu huấn luyện để có thể đánh bại võ sĩ chuyên nghiệp, những người khác càng không cần phải nói”.

Tần Viễn Lâm bắt đầu khen ngợi, một tháng Long thiên Tiếu được 100 ngàn tệ tiền lương, nhìn sự tiến bộ từng ngày của Tần Tiểu Manh, bỏ ra 100 ngàn tệ này thực sự rất đáng.

Một cô gái, thân thủ tốt hơn chút, không có gì không tốt cả, khi gặp nguy hiểm còn có thể tự bảo vệ mình.

“Thật ra, con bé cũng có tố chất”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Con bé có biết bao nhiêu là thầy, cũng chỉ có cậu nói nó có tố chất, ha ha ha!”

Tần Viễn Lâm cười lớn.

“Cậu Long, hiện tại thành phố Lâm Giang vẫn có nhiều thế lực tung hoành ngang dọc, cậu đã tính xem bước tiếp theo nên làm gì chưa?”

Nói đến đây, sắc mặt Tần Viễn Lâm lại trở nên nghiêm túc, ông ta hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK