Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bàn đồ ăn kia là do anh Long nấu, tôi có thể ngửi ra được”.

Tiểu Nhị nghe vậy, khẽ lắc đầu, ngượng ngùng cười nói.

“Cái này cũng có thể ngửi ra được sao?”

Cố Tuyết Cầm có chút kinh ngạc nói.

“Bọn họ đều học y, mũi rất thính đấy”.

Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.

“Vậy tôi đi trước đây!”

Tiểu Nhị nói, nói xong liền lắc lư đi qua đó, đi đến bên cạnh Long Tiểu Tịch.

“Nhà họ Lâm Đế Đô, tặng một chiếc Lamborghini, trị giá chín triệu ba trăm tám mươi ngàn tệ”.

Lúc này, giọng nói từ trên loa phát thanh lại vang lên. Vừa cất lời, toàn hiện trường nhất thời vang lên một trận kinh hô. Đây là cái quỷ gì vậy, tặng Lamborghini luôn sao?

“Woa, mẹ nó, không phải tôi đến nhầm nơi rồi chứ?”

Sở Uyển Tình kinh ngạc hô lên một tiếng, rồi nói với Lương Giai.

“Chị có thể bình tĩnh một chút không? Lớn tiếng như vậy không hay lắm”.

Lương Giai nghe thấy vậy nói với Sở Uyển Tình.

“Tôi có thể bình tĩnh được mới lạ đấy, sao tôi không biết Tuyết Cầm giàu có đến vậy nhỉ? Không chỉ có tiền mà thể diện còn lớn như vậy. Những người tới nơi này, hình như, chỉ có chúng ta không có địa vị gì thôi!”

Sở Uyển Tình tự ti nói.

“Chẳng lẽ chị không nhận ra, những người đó đều nhắm vào chồng chị ấy mà đến sao?”

Lương Giai nghe vậy, lắc đầu cười khổ nói.

“Tôi đương nhiên biết, nhiều năm như vậy rồi, tôi mới phát hiện ra cô ấy gả cho một người chồng đỉnh đến vậy, tôi bị cô ấy lừa quá thảm rồi!”

Sở Uyển Tình nói xong, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Lương Giai nghe vậy, chỉ biết cười khổ.

“Chị dâu, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

Lúc này, Lâm Hi từ bên ngoài đi vào, nhìn Cố Tuyết Cầm khẽ gật đầu, sau đó nói.

“Anh cả”.

Sau đó, Lâm Hi lại hơi cúi đầu với Long Thiên Tiếu, vô cùng cung kính gọi một tiếng.

“Ấy, cô gái kia sao có thể xinh đẹp như vậy, không chỉ xinh đẹp còn trẻ hơn Tuyết Cầm nữa!”

Thời điểm Sở Uyển Tình nhìn thấy Lâm Hi, cũng thở hắt ra nói.

“Đúng vậy, cô ấy gọi chồng chị Tuyết Cầm là gì? Anh cả sao?”

Lương Giai trừng mắt lớn, cũng rất tò mò hỏi.

“Sao tôi chưa từng nghe qua anh ấy có người em gái vừa có tiền, vừa xinh đẹp, lại trẻ tuổi vậy nhỉ? Vả lại, em gái anh ấy không phải ngồi bên kia sao?”

Sở Uyển Tình rất không hiểu nói.

“Tôi cũng không biết”.

Lương Giai lại lắc đầu cười khổ nói.

“Lâm Hi ngồi ở bên kia đi!”

Cố Tuyết Cầm mỉm cười chỉ về phía bàn của Long Tiểu Tịch, sau đó nói.

“Cảm ơn chị dâu”.

Lâm Hi nghe vậy, cũng đáp lại. Cô ấy không nói quá nhiều, sau khi nói xong lời này liền đi xuống dưới.

“Nhà họ Lục Đông Hải, tặng một cây trâm bạch ngọc Phong Phi từ thời nhà Minh, trị giá năm triệu tệ”.

Lúc này, loa phát thanh lại vang lên.

Vừa dứt lời, một ông lão đi đến, đi theo sau ông ta là một cô bé tầm mười bốn mười lăm tuổi.

Cô bé này cũng không còn xa lạ gì với Cố Tuyết Cầm, không còn nghi ngờ đó chính là Lục Thanh Dao.

“Cậu Long, cô Cố, ông già này đến muộn, tôi có cây trâm bạch ngọc, là một phần tâm ý nhỏ, không đáng là bao”.

Lục Huyền Cơ đi tới, hơi hơi chắp tay, cười ha hả nói.

“Ông Lục nói quá lời rồi, lễ vật quý giá như vậy, sao tôi có thể nhận được?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, rất cẩn trọng nói, cô cũng không hiểu nhiều về thân phận của Lục Thanh Dao, nhưng danh tiếng của nhà họ Lục ở Đông Hải vừa nghe đã biết không hề tầm thường.

Đoán chừng nhà họ Lục ở Đông Hải, cũng là danh môn đại gia tộc, nếu không sao có thể dùng mấy triệu tệ cho một cây trâm ngọc chứ?

“Cây trâm này đẹp quá, mẹ nó, để hôm khác tôi phải bảo Tuyết Cầm mang qua đây, cho tôi sờ thử một chút”.

Sở Uyển Tình nghe vậy, bày ra vẻ mặt hâm mộ nói.

“Kia là món đồ cổ, buổi tối hôm nay, dường như không có món lễ vật nào có giá thấp hơn ba triệu tệ!”

Lương Giai cũng có chút cảm khái nói, cô ta từng tham gia nhiều bữa tiệc nhưng đây là bữa tiệc xa xỉ nhất, bất kỳ món quà nào được lấy ra đều là những món quà vô giá, không gì có thể sánh bằng.

“Ài, cô Cố quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, xứng đôi vừa lứa với anh Long, như được tạo hóa ban tặng, là cây trâm này của tôi không xứng với cô, có gì mà không thể nhận được chứ?”

Lục Huyền Cơ nghe vậy, lắc đầu nói. Nghe Lục Huyền Cơ nói như vậy, Lục Thanh Dao cũng có chút ngẩn ra.

“Em chào thầy, chào cô ạ!”

Lúc này, Lục Thanh Dao tiến lên, chào Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu.

Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ gật gật đầu, mấy người hàn huyên vài câu, Lục Huyền Cơ và Lục Thanh Dao cũng đi xuống.

“Tần Viễn Lâm và con gái Tần Tiểu Manh nhà họ Tần ở thành phố Lâm Giang tặng một căn biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, trị giá một trăm tám mươi triệu tệ!”

Cũng vào lúc này, trên loa phát thanh lại truyền đến, thanh âm vừa cất lên, xung quanh nhất thời là một trận kinh hô.

Một căn biệt thự trị giá một trăm tám mươi triệu tệ, điên rồi, thế giới này quả thực điên rồi.

“Woa, tiểu Giai vừa rồi cô có nghe thấy không?”

Sở Uyển Tình quả thực không tin vào tai mình nữa.

“Tôi có nghe thấy một trăm tám mươi triệu tệ! Tần Viễn Lâm, người giàu có nhất thành phố Lâm Giang tặng một căn biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, trị giá một trăm tám mươi triệu tệ! Chị Tuyết Cầm vốn dĩ không phải đang sống trên đỉnh núi Vân Lan rồi sao? Hiện tại ông ta lại tặng thêm một căn nữa, vậy chính là có hai căn biệt thự trên núi Vân Lan rồi”.

Lương Giai cũng ngây ngẩn cả người, sửng sốt một chút rồi nói.

“Điên rồi, con mẹ nó, tặng căn biệt thự giá một trăm tám mươi triệu tệ, mẹ kiếp, tôi ghen tị chết mất. Đây là cái quái quỷ gì vậy, bây giờ tiền không còn là tiền nữa rồi, nói tặng là tặng thôi”.

Sở Uyển Tình nghe vậy lại thở hắt ra nói.

Hiện trường cơ hồ tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng, Cố Vân Sơn lại càng không thốt lên lời, đây là cái quỷ gì vậy, còn tặng hẳn biệt thự trên đỉnh núi sao?

Đây chính là biệt thự mà mọi người đều muốn mua nhưng không mua được, thế mà lại được Tần Viễn Lâm tặng đi như vậy?

“Trời ạ, một trăm tám mươi triệu tệ sao?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Long Vận Nhi đã há to thành hình chữ “o”, tặng hàng triệu tệ cô ấy đã vô cùng kinh ngạc rồi, hiện tại còn tặng quà giá trị đến trăm triệu tệ!

“Mẹ nó, đúng thật là có tiền, chúng ta không giàu có được như Tần Viễn Lâm!”

Lôi Hổ nghe thấy con số này thì khinh bỉ mắng một tiếng, trước mắt Tần Viễn Lâm chi một trăm tám mươi triệu tệ, vậy thì tám triệu tám trăm tám mươi ngàn tệ của hắn ta căn bản không đáng gì.

“Tần Viễn Lâm chi mạnh tay đến vậy sao!”

Phương Thắng Thiên nghe vậy khẽ cau mày, lãnh đạm nói.

Con số này, hắn ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là điều gì khiến Tần Viễn Lâm đến mắt còn không buồn chớp liền chi một trăm tám mươi triệu tệ, cái này thật khó lòng tưởng tượng nổi.

“Chủ tịch Tần, ông!”

Thật lâu sau đó, Cố Tuyết Cầm mới định thần lại, một lúc sau cô mới thốt ra được một câu. Lúc này, đứng trước mặt Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm chỉ có một mình Tần Viễn Lâm, bởi Tần Tiểu Manh đã chạy tới chỗ có đồ ăn rồi.

“Vẫn mong cậu Long và cô Cố nhận lấy món quà mọn này của tôi”.

Tần Viễn Lâm chắp tay lại, vô cùng thành khẩn nói.

Lễ mọn? Cái này vẫn còn là lễ mọn sao? Một trăm tám mươi triệu tệ còn là lễ mọn? Mọi người nghe thấy vậy đều phải cạn lời.

Quả nhiên thế giới của người giàu, bọn họ không cách nào lý giải nổi.

Nghe được lời này của Tần Viễn Lâm, Cố Tuyết Cầm cũng hết chỗ nói.

“Chủ tịch Tần, phần quà này của ông có giá trị quá lớn rồi!”

Long Thiên Tiếu cũng phải cười khổ nói.

“Cậu Long sao lại nói như vậy, tôi thật sự không nghĩ ra được nên tặng cái gì, chỉ có thể tặng cái này thôi, nếu cậu Long không thích thì có thể trực tiếp bán nó đi, đổi thành tiền mặt, sau đó muốn mua gì thì mua”.

Tần Viễn Lâm nghe vậy lại nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK