Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà của ai thì cũng kệ đi, biệt thự ở đây có cái nào không phải của Tần Viễn Lâm. Người sống ở đây có ai không phải là nhân vật tầm cỡ?”

Ông chú nói với vẻ không quan tâm. Ông chỉ đơn giản là lười suy nghĩ, nói xong liền quay người rời đi.

“Thế chúng ta cũng được coi là nhân vật tầm cỡ?”

Bà cô đuổi theo và hỏi.

“Trong mắt của người khác, người có thể sống ở đây đều là nhân vật tầm cỡ”.

Ông chú có chút tự hào nói.

“Thế đúng rồi, nhà tôi giàu như thế, con người tôi lại tốt, tiền nhiều, tính cách tốt, thảo nào sang năm mới tôi phát tài lớn”.

Bà cô có chút bộc trực nói, ông chú nghe thấy vậy thì chỉ biết lắc đầu, có chút không nói nên lời.

“Sáng sớm con đã chạy đi đâu đấy?”

Tần Viễn Lâm ở trong biệt thự thấy có người mở cổng bước vào, không cần nói, chắc chắn là Tần Tiều Manh rồi. Con bé điên này, mới có chín, mười giờ sáng đã ra ngoài.

“À, con đi đến nhà ông chú kì quái kia”.

Giọng nói của Tần Tiểu Manh từ bên ngoài truyền đến nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cô bước vào, Tần Viễn Lâm cảm thấy có chút kì lạ.

“Con ở bên ngoài làm gì đấy?”, Tần Viễn Lâm hỏi.

“Dạ? Tý nữa con vào, sáng sớm mà bố đã đến đây làm gì?”, Tần Tiểu Manh hỏi.

“Mang đồ ăn sáng đến cho con, hôm nay không phải là ngày bố Long Thiên Tiếu phẫu thuật hay sao, bố đi thăm một chút”, Tần Viễn Lâm nói.

“Đồ ăn sáng? Con xem là cái gì?”

Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng chậm chạp bước vào, nhìn thấy trên màn đặt một số thứ, bánh mì này, trứng này con một số cái khác nữa, có lẽ là đồ ăn được mua từ khách sạn cao cấp.

Tần Tiểu Manh bước vào, Tần Viễn Lâm nhìn thấy bụng cô căng phồng, nhất thời sửng sốt.

“Con bị làm sao đấy? Mới có mấy ngày mà con đã thành thế này? Đây là có chuyện gì?”

Tần Viễn Lâm nhìn bụng của Tần Tiểu Manh, sửng sốt nói.

“Đây là cái gì vậy. Cái này để cho người ăn sao? Vứt đi, vứt đi!”

Tần Tiểu Manh nhìn đồ ăn sáng mà Tần Viễn Lâm mang tới, cảm thấy có chút buồn nôn, nói xong liền ném vào thùng rác.

“Bố còn chưa ăn!!!”

Tần Viễn Lâm nhìn thấy vậy thì sững sờ. Tần Tiểu Manh vứt đi nhanh quá, ông ta không phản ứng kịp. Con không ăn là việc của con, tại sao con lại vứt đồ ăn sáng của bố đi? Tần Viễn Lâm không còn gì để nói, con bé này thèm đòn rồi.

“Những thứ này khó ăn quá, có phải là mua về từ khách sạn nào đúng không? Quá khó ăn”.

Tần Tiểu Manh nói với vẻ chán ghét, nói xong liền rót cho mình một chén trà, uống xong mới thấy trong lòng giảm bớt lửa giận.

“Nhưng mà bố còn chưa ăn?”, Tần Viễn Lâm lại lặp lại lần nữa.

“Đừng ăn nữa, những thứ đó có thể ăn được sao?”, Tần Tiểu Manh nói to.

“Được rồi, con nói cho bố nghe bụng con làm sao thế? Mấy ngày trước còn không nhìn rõ, sao bây giờ to thế? Bố không phản đối con yêu đương nhưng con chưa kết hôn mà đã có thai thì bố không đồng ý. Con phải giải thích cho bố rõ ràng chuyện này. Con là con gái của Tần Viễn Lâm, chuyện này mà đồn ra ngoài thì bố biết giấu mặt vào đâu?”

Tần Viễn Lâm nhăn nhó, nói một cách hung dữ. Tần Tiểu Manh nghe thấy vậy thì cạn lời. Cái gì mà chưa kết hôn đã mang thai.

“Con nói, là con ăn no quá được chưa?”

Tần Tiểu Manh vỗ bàn, tức giận nói.

“Ăn no có thể to đến mức này sao?”

Tần Viễn Lâm có chút khó tin, nhà ông cũng không thiếu cơm, thế mà con gái bảo bối của ông lại đói thành thế này sao?

“Bố không tin thì có thể đi xem thử”, Tần Tiểu Manh thở hổn hển và nói.

“Xem thử kiểu gì?”, Tần Viễn Lâm hỏi.

“Đến nhà ông chú quái dị đó, không phải bố muốn ăn sáng hay sao? Bây giờ đi vẫn còn kịp, vô cùng ngon, mau đi thử món dưa muối ma thuật, bánh bao nhân thịt, canh xương hầm đoạt mạng”.

Tần Tiểu Manh ngồi xuống, đẩy đẩy Tần Viễn Lâm và nói.

“Thật sự ngon vậy sao? Không phải chỉ là bữa sáng thôi sao? Cái gì mà dưa muối vớ vẩn, bánh bao nhân thịt, canh xương hầm đoạt mạng, tên nghe sao kì lạ thế. Dưa muối thì là dưa muối, bánh bao nhân thịt thì là bánh bao nhân thịt, còn có thể…?”

Tần Viễn Lâm nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm đi ra ngoài. Đồ ăn sáng ngon thì có thể ngon tới mức nào. Tần Tiểu Manh nói khoa trương như thế, ông ta liền quyết tâm đi thử xem.

Biệt thự của Long Thiên Tiếu cách chỗ ở của Tần Viễn Lâm năm, sáu phút đi bộ, thậm chí bốn phút. Chẳng bao lâu, Tần Viễn Lâm đã đến nhà của Long Thiên Tiếu.

Cổng biệt thự đóng chặt, ông ta liền bấm chuông.

“Nhóc con, đi ra xem ai”, Cố Tuyết Cầm nói với Long Tiểu Tịch.

“Vâng”, Long Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền đi ra ngoài.

“Chị Tuyết Cầm, là ông Tần đến, chính là bố của Tần Tiểu Manh ham ăn!”

Long Tiểu Tịch ra bên ngoài xem thử rồi nói vọng vào, khuôn mặt già nuôi bỗng đỏ lên, xem ra danh tiếng của con gái ông ta ở đây không được tốt cho lắm, đã thành ham ăn rồi.

“Mở cửa cho ông Tần vào đi”.

Cố Tuyết Cầm nói, trong lòng lại cạn lời, có câu đánh người không đánh vào mặt. Em ở trước mặt bố người ta nói người ta ham ăn, thế có được không?”

“Cháu chào ông Tần”.

Long Tiểu Tịch đi tới mở cửa cho Tần Viễn Lâm, ngọt ngào nói.

“Chào cháu, à, Tiểu Tịch đã ăn sáng chưa?”

Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy thì cười haha và nói, sau đó thì có chút xấu hổ.

“Cháu ăn rồi, ông Tần đã ăn sáng chưa?”, Long Tiểu Tịch nói.

“Chưa, đi thôi, chúng ta đi vào”.

Tần Viễn Lâm thẳng thắn nói, vừa nói vừa dắt Long Tiểu Tịch đi vào.

“Chào Chủ tịch Tần”.

Lúc đi vào thì gặp Long Thiên Tiếu, anh lên tiếng chào.

“Cậu Long, hôm nay là ngày phẫu thuật của bố cậu. Tôi đang định dẫn Tiểu Manh đi thăm. Tôi nghe nói hôm qua cậu đã chuyển đến đây nên tôi đến xem thử. Thế nào? Cậu ở đã quen chưa?”

Tần Viễn Lâm nhìn thấy Long Thiên Tiếu, vô cùng nhiệt tình nói.

“Rất tốt, còn phải cảm ơn Chủ tịch Tần, ông đã ăn sáng chưa?”

Cố Tuyết Cầm bước tới, rót một tách trà cho Tần Viễn Lâm rồi hỏi.

“Haha, đừng nhắc nữa, tôi còn chưa ăn”.

Tần Viễn Lâm cười haha rồi nói, tôi có thể nói là tôi nhắm vào bữa sáng nên mới tới được không? Trong lòng Tần Viễn Lâm xấu hổ.

“Vậy ăn ở đây đi, may quá vẫn còn nóng, con bé này mới bảy, tám giờ đã ăn sáng, ăn tới bây giờ. Tôi lại đem chúng đi hâm nóng lại một lượt, những món này đều còn nóng đó”, Cố Tuyết Cầm cười và nói.

“Con bé nhà tôi đem đồ ăn sáng tôi mua vứt hết đi, nói đồ ăn sáng tôi mua đều là đồ rác rưởi, còn nói đồ ăn sáng ở nhà cô cậu ngon nên tôi mới đến”.

Tần Viễn Lâm nói một cách thẳng thắn. Cái này có gì phải ngại, tuy rằng có hơi vô duyên.

“Làm gì mà ngon, đều là bữa sáng bình thường thôi”.

Cố Tuyết Cầm cũng bật cười khi nghe những lời này, có cần phải khoa trương thế không? Dù sao thì cô cũng đã quen với khẩu vị này. Mặc dù bữa sáng là do Long Vận Nhi làm nhưng nhân bánh bao là do Long Thiên Tiếu băm nhỏ vào tối qua. Dưa chua được cô và Long Thiên Tiếu muối ở nhà cũ, lúc dọn nhà thì đem qua luôn, đều là những đồ ăn bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK