Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời nói của Long Thiên Tiếu, khóe mắt Cố Tuyết Cầm có chút ẩm ướt, cô biết rất rõ người quan trọng mà Long Thiên Tiếu nói chính là cô.

Cô đã từng nghĩ rằng, mình có chút địa vị trong lòng Long Thiên Tiếu là cô đã mãn nguyện lắm rồi. Dù sao, cô cũng biết tình cảm của anh dành cho mẹ Tiểu Tịch rất sâu đậm.

Nhưng vào lúc này, anh lại nói với cô rằng, vị trí của cô trong lòng anh không chỉ có một chút, trái tim cô ấm áp, cô có chút cảm động, khóe mắt ươn ướt, cảm giác không nói nên lời.

“Chú nói với cháu những thứ này, chính là muốn nói với cháu rằng, trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp rất nhiều người quan trọng giống nhau. Cuộc sống vẫn tiếp tục, đời người vẫn tiếp tục, phải nhìn về phía trước. Theo chú được biết, bố cháu, mẹ cháu, còn có ông nội cháu đều là liệt sĩ Đế Quốc. Chú biết cháu mất đi người thân, cháu rất đau lòng. Nhưng chú muốn nói cho cháu biết, bọn chú bao gồm cả các chú cảnh sát đứng ở bên ngoài đều là người thân của cháu, bọn chú đều hy vọng cháu lấy lại dũng khí, kiên cường sống tiếp”.

Long Thiên Tiếu chậm rãi nói.

Nghe thấy vậy, trong mắt bé gái cuối cùng cũng có vài phần dao động, nhưng không thấy rõ.

Tuy nhiên, Long Thiên Tiếu vẫn nhận ra.

“Chú cho cháu xem một đoạn video”.

Long Thiên Tiếu suy nghĩ một chút, sau đó nói, anh muốn rèn sắt khi còn nóng, mở ra nút thắt trong lòng cô bé. Anh lấy điện thoại ra, vặn âm lượng lớn, sau đó mở một đoạn video.

Trong video truyền đến giọng nói của ai đó đang nói chuyện, video này là video quay tên sát thủ bị treo trên cổng thành.

“Đoạn video này được ghi lại vào đêm hôm đó, chú đã giúp cháu giết chết người hại ông nội cháu rồi, chú đã treo xác hắn ta trên cổng thành phố Lâm Giang, sau khi hắn ta chết bị hàng triệu người chửi bới nhục mạ. Còn có, đồng đảng của hắn ta cũng chết ở nơi đồng không mông quạnh”.

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, mặc dù lúc quay đoạn video này hình ảnh hơi tối, nhưng khuôn mặt đó, sao cô bé có thể quên được chứ, thấy xác chết treo trên tường thành, khuôn mặt như ẩn như hiện, môi cô bé bắt đầu run rẩy, nước mắt chực trào ra.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, cô bé cướp lấy điện thoại trong tay Long Thiên Tiếu. Điện thoại không ngừng phát đoạn video này.

“Chết rồi? Chết rồi? Chết thật rồi?”

Bé gái gắt gao nắm lấy điện thoại, nhìn vào đoạn video được phát đi phát lại, khàn khàn nói, nước mắt không ngừng chảy xuống, cả người cô bé như sụp đổ.

“Không chỉ có hắn ta chết, để báo thù cho ông nội cháu, những cán bộ chiến sĩ canh giữ Nam Cảnh bọn chú còn phát động chiến dịch săn lùng, giết chết rất nhiều sát thủ thuộc cùng một liên minh sát thủ, mấy ngày nay cũng được đăng lên các bản tin”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Hu hu, ông nội ơi, ông nội, ông có thấy không? Hắn ta chết rồi, ông ơi, tên ác quỷ đó chết rồi!”

Cuối cùng bé gái cũng khóc thành tiếng, nước mắt ồ ạt chảy xuống, cô bé ném điện thoại sang một bên, lấy hai tay che mặt, khóc đến nỗi cơ thể co giật liên hồi, cơ thể cô vỗn dĩ nhỏ bé, lúc này đây hiện rõ vẻ gầy yếu mà bất lực.

Thấy cảnh tượng này, Cố Tuyết Cầm cũng vô cùng xúc động, cô bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé gái, lúc này, cô cũng không biết nên nói gì, đối với cô bé này mà nói, cô chỉ là một người lạ mà thôi.

Khoảng bảy tám phút sau, tiếng khóc dần nhỏ đi, bé gát đột nhiên giãy dụa đứng dậy xuống giường.

“Bộp” một tiếng, bé gái quỳ trên mặt đất, cúi lạy trước Long Thiên Tiếu.

“Cháu không biết chú là ai, nhưng chú đã báo thù cho ông nội cháu, cháu nhất định phải cảm ơn chú”.

Bởi vì đã lâu không nói chuyện cho nên giọng cô bé hơi khàn khàn.

“Đây là việc mà chú nên làm, hà tất gì cháu phải cảm ơn chú. Là chú không bảo vệ tốt mới khiến mọi người phải chịu tai họa này”.

Nghe xong, Long Thiên Tiếu thở dài một hơi, anh ngồi xuống đỡ bé gái dậy.

“Không, không phải, không phải!”

Nghe thấy vậy, bé gái lại lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu khóc lóc.

“Bây giờ cháu nghĩ thông chưa?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Nhưng, ông nội không còn nữa, tại sao phải sống tiếp? Tại sao cháu vẫn phải sống tiếp?”

Bé gái vừa khóc vừa lắc đầu nói, nghe thấy thế, trong lòng anh dường như bị va chạm mạnh, anh không thể trả lời câu hỏi này, nhưng anh bắt buộc phải trả lời.

Ông nội quả thực là lý do để bé gái sống tiếp, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô bé.

“Bố, mẹ, ông nội cháu đều là liệt sĩ Đế Quốc. Ra sức vì tổ quốc, chết trên chiến trường, đó là ý nguyện của bọn họ. Cháu phải sống tiếp để hoàn thành di nguyện của bọn họ. Cho dù cháu không ra chiến trường. Bất luận cháu làm gì đều có thể đóng góp sức mình cho xã hội”.

Long Thiên Tiếu cố gắng khuyên răn giảng giải.

“Chú nói, người giết ông nội cháu đến từ liên minh sát thủ, người của tổ chức đó đều chết hết rồi sao?”

Bé gái lại hỏi.

“Chưa. Bọn họ là một tổ chức khổng lồ, vì tiền bọn họ giết người ở khắp mọi nơi, đối với bọn họ, Đại Hạ chúng ta là một miếng thịt mỡ béo bở. Sát thủ giết ông nội cháu đã tuyên bố nhân cơ hội này mở thị trường ở Đại Hạ, có thể thấy, không phải chỉ mình hắn ta có suy nghĩ này mà những tên sát thủ khác cũng có”.

Long Thiên Tiếu nói bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Vậy cháu phải giết hết bọn họ. Chú có thể giết tên ác quỷ đó, chú chắc chắc là người rất mạnh mẽ, chú có thể dạy cháu không? Cháu xin chú đó”.

Trong mắt bé gái chợt hiện lên vẻ lạnh lẽo, cô bé lạnh giọng nói.

Nói xong, cô bé lại quỳ xuống, dập đầu trước Long Thiên Tiếu.

Thấy tình huống này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đưa mắt nhìn nhau, thở dài một hơi.

“Cháu không biết chú tên là gì, chú giúp cháu giết tên ác quỷ đó, chú là ân nhân của cháu, mong chú thu nhận cháu, cháu nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho chú”.

Bé gái dập đầu liên tục, nói.

“Không cần phải làm trâu làm ngựa, chỉ cần cháu hứa với chú là sẽ sống tốt, chú sẽ dạy cháu bản lĩnh tài nghệ”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu thở dài một hơi. Bé gái vừa mới làm phẫu thuật, đã qua mấy ngày, miệng vết thương cũng đã lành hơn chút, nhưng nếu tiếp tục giày vò dằn vặt, sợ rằng sẽ khiến vết thương rách ra, Long Thiên Tiếu không có cách nào khác, anh chỉ có thể đồng ý.

“Cháu đồng ý với chú, cháu nhất định sẽ sống tốt. Bây giờ cháu muốn ăn cơm, cháu đói rồi, cháu muốn ăn cơm, cháu muốn sống tiếp”.

Bé gái đứng dậy, nói.

“Được, y tá, Tiểu Từ, con bé muốn ăn cơm, mọi người chuẩn bị chút”.

Long Thiên Tiếu hét ra ngoài.

“Hả? Ăn cơm?”

Nghe thấy vậy, Tiểu Từ là người chạy vào đầu tiên, hỏi.

“Anh Long, cái này…”

Tiểu Từ có chút sửng sốt, đây là tình huống gì, ban nãy anh ta ở bên ngoài, không có nghe rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe thấy bên trong có chút ồn ào.

“Con bé muốn ăn cơm, anh đi chuẩn bị đi, còn ngơ ngác ở đó làm gì?”

Long Thiên Tiếu nói.

“Được, được, tôi đi ngay đây”.

Nghe thấy thế, Tiểu Từ vội vàng nói, hiện tại cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK