Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Giai nghe thấy lời này của Cố Tuyết Cầm, trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, một người đàn ông chỉ biết giặt quần áo, nấu cơm rốt cuộc có sức hút gì lại khiến một người phụ nữ ưu tú như Cố Tuyết Cầm phải sốt ruột đến vậy.

Mới đầu không phải nói, Cố Tuyết Cầm vô cùng bài xích cuộc hôn nhân của mình sao?

“Được rồi, cậu đưa điện thoại cho tớ, tớ không gọi nữa, tớ nhắn cho anh ấy một tin!”

Cố Tuyết Cầm nói xong, bèn cướp lại điện thoại trong tay Sở Uyển Tình, Sở Uyển Tình cũng hết cách chỉ có thể trả điện thoại lại cho Cố Tuyết Cầm.

“Chậc chậc chậc, nhìn thấy hai người như vậy, keo sơn gắn bó, khi nào thì tính có em bé?”

Sở Uyển Tình vô cùng cảm thán nói.

Lúc này, Cố Tuyết Cầm đang cúi đầu gửi tin nhắn, nghe được lời này của Sở Uyển Tình, nét mặt bỗng thấy ngại ngùng.

“Cậu có thể bớt nói mấy câu đi không, bớt nói mấy câu cũng không ai nghĩ cậu câm đâu!”

Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Sở Uyển Tình một cái, tức giận nói.

“Được được được, tớ không nói nữa được chưa? Xem bộ dạng cậu kìa”.

Sở Uyển Tình nghe vậy có chút bất đắc dĩ nói.

Không lâu sau đó, Cố Tuyết Cầm cũng gửi xong tin nhắn cho Long Thiên Tiếu, đợi sau khi Long Thiên Tiếu phản hồi lại, cô mới tắt máy đi.

“Được rồi, nói với anh ấy rồi, hai người còn muốn chơi thế nào nữa?”

Cố Tuyết Cầm làm xong hết thảy, nhìn hai người họ rồi hỏi.

“Cậu đưa điện thoại cho tớ, tớ giúp cậu cất giữ”.

Sở Uyển Tình lại đoạt điện thoại của Cố Tuyết Cầm.

“Cậu lại muốn làm trò gì nữa?”

Cố Tuyết Cầm có chút khó hiểu nói.

“Không có gì, lát nữa cậu sẽ biết”.

Sở Uyển Tình thản nhiên nói.

“Vậy để Lương Giai lái xe, chúng ta đến tháp Lâm Giang ngắm cảnh đêm”.

Sở Uyển Tình phân phó, lập tức lấy chìa khóa từ trong túi xách của Cố Tuyết Cầm ra đưa cho Lương Giai, Lương Giai nhận lấy chìa khóa liền tiến vào trong xe.

“Tiểu Lương, cô chắc chắn biết lái xe chứ?”

Cố Tuyết Cầm cũng lên xe, có chút lo lắng hỏi han, cô cũng không biết Sở Uyển Tình muốn làm trò gì, chỉ có thể mặc kệ cô ấy.

“Không thành vấn đề đâu chị Tuyết Cầm”.

Lương Giai mỉm cười sau đó nói.

“Hiện giờ mấy người có thể nói là muốn làm gì chưa?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi.

“Có thể làm gì được nữa, đến tháp Lâm Giang ngắm cảnh đêm thôi! Nghe nói, đứng ở đỉnh tháp có thể quan sát cảnh đêm của toàn thành phố Lâm Giang đấy!”

Sở Uyển Tình lại nói.

“Cậu điên rồi, chẳng lẽ cậu không nghe nói tối nay đỉnh tháp Lâm Giang được người ta bao hết rồi à? Chúng ta sao có thể lên đó được? Cho dù bình thường muốn lên một chuyến cũng phải mất hơn một ngàn tệ, sao lại tiêu tiền hoang phí vậy? Hai người có thể bớt nháo loạn đi không?”

Cố Tuyết Cầm có chút nói không nên lời.

“Những cái đó tớ không lo được, dù sao tớ cũng chỉ phụ trách đưa cậu đến chỗ đó. Tớ đương nhiên cũng biết chỗ đó được nhà giàu bao hết rồi”.

Sở Uyển Tình có chút bất đắc dĩ nói.

“Cậu biết rồi còn ngây ngốc đến đó làm gì?”

Cố Tuyết Cầm rất không hiểu, bèn hỏi.

“Ngắm cảnh đêm thôi!”

Sở Uyển Tình lại là thản nhiên nói.

“Hiện giờ đã hơn sáu giờ rồi, đến lúc tới tháp Lâm Giang vừa hay bảy giờ, đúng lúc có thể ngắm cảnh đêm!”

Sở Uyển Tình lại nhìn đồng hồ có chút tán thưởng nói. Trên thực tế trong lòng cô ấy cũng tò mò không biết Long Thiên Tiếu muốn chuẩn bị bất ngờ gì cho Tuyết Cầm.

Cũng chỉ người phụ nữ ngốc như Tuyết Cầm, đến ngay cả sinh nhật mình cũng quên, có cô gái nào không phải viên ngọc quý trong tay người nhà, người phụ nữ ngốc này đoán chừng mấy năm nay đều không được đón một lễ sinh nhật nào trọn vẹn rồi.

Hy vọng Long Thiên Tiếu đừng khiến cô ấy thất vọng, hi vọng sự lựa chọn của cô ấy không sai, Sở Uyển Tình thầm nghĩ trong lòng.

“Đồ thần kinh!”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy không nhịn được nói một câu.

“Đi đi đi mà, cho dù không thể lên đỉnh tháp thì ở dưới mặt đất shopping cũng được mà đúng không?”

Sở Uyển Tình lại nói.

“Được rồi, cậu nói thế nào thì là thế ấy!”

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, có chút ai oán.

Ước chừng hơn một tiếng sau, Lương Giai rốt cuộc cũng lái xe xuất hiện trong phạm vi tháp Lâm Giang.

Đúng lúc này, Sở Uyển Tình nhận được một tin nhắn!

“Tôi chuẩn bị xong rồi, các cô lên đỉnh tháp đi, sẽ có người dẫn mọi người lên!”

Đây là tin nhắn Long Thiên Tiếu gửi tới, Sở Uyển Tình thấy vậy, gửi lại một icon ok.

“Tuy không biết anh muốn làm gì nhưng đừng khiến cô ấy thất vọng đấy”.

Sở Uyển Tình lại gửi tin nhắn, nhưng đợi một lúc sau Long Thiên Tiếu vẫn không trả lời lại.

Rất nhanh Lương Giai đã lái xe xuống dưới tầng hầm, tìm một chỗ để đỗ xe.

Thời điểm bảy giờ tối, xung quanh tháp Lâm Giang có rất nhiều người, tháp Lâm Giang nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa thành phố Lâm Giang, còn có rất nhiều du thuyền sang trọng đi lại trên sông, nhất là vào giai đoạn như bây giờ, khung cảnh lại càng thêm phồn vinh.

“Cũng không biết đỉnh tháp đang làm cái gì?”

“Nghe nói được một đại gia thần bí nào đó bao trọn rồi”.

“Đại gia nào lại lợi hại như vậy? Khiến nhà họ Vương phải hủy bỏ buổi hòa nhạc, còn bao cả đỉnh tháp, kinh khủng đến vậy sao”.

“Ai biết, nghe nói người giàu có nào đó muốn tổ chức buổi lễ ở đây”.

Những người đi qua đều thảo luận chuyện này, xung quanh đèn đuốc sáng trưng, tầng trên cùng của tháp Lâm Giang hiển nhiên cô tịch hơn nhiều, thậm chí nhìn từ xa hình như đỉnh tháp còn không bật đèn.

“Được rồi, chúng ta lên thôi!”

Sở Uyển Tình xuống xe, sau đó nói với Cố Tuyết Cầm và Lương Giai.

“Lên đâu?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Đỉnh tháp, chúng ta đến xem cảnh đêm mà!”

Sở Uyển Tình nghe vậy, thuận tiện đáp.

“Cậu điên rồi, cậu xem đỉnh tháp đến đèn còn không bật nữa? Chúng ta lên đỉnh tháp làm gì, có thể lên mới lạ đấy, đợi lúc đó bị người ta đuổi xuống mới thấy xấu hổ!”

Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Sở Uyển Tình một cái, tức giận nói.

“Chúng ta lên xem thôi, cũng không sao đâu, đi đi lên xem thử”.

Sở Uyển Tình lại khuyên nhủ.

“Tiểu Lương, cô thấy sao?”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Lương Giai, rồi hỏi.

“Tôi thấy chị Uyển Tình nói cũng đúng, đã đến đây rồi thì cứ lên xem thử đi”.

Lương Giai vuốt vuốt tóc, sau đó nói.

“Vậy thì đi, điên cùng hai người một lần”.

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút bất đắc dĩ nói. Cùng lắm là bị người ta đuổi xuống, cho dù bị đuổi xuống, cùng lắm chỉ mất mặt chút thôi, có gì đáng sợ đâu, trong lòng Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.

“Được, đi thôi!”

Sở Uyển Tình nghe vậy, hứng trí hừng hực nói. Ba người tiến vào trong, đi vào thang máy, ra khỏi thang máy trực tiếp đi đến tầng ba, bởi hai tầng trên cùng đã được bao hết cho nên thang máy không thể đi lên trên nữa.

“Đến đây đi, bên này!”

Sở Uyển Tình kéo tay Cố Tuyết Cầm, đi vào lối cửa ra vào của tầng áp chót đỉnh, Lương Giai cũng đi theo ngay phía sau họ.

“Sở Uyển Tình cậu điên rồi, nhiều người thấy như vậy, cậu chắc là cậu có thể chuồn êm được không?”

Cố Tuyết Cầm có chút chột dạ nói.

“Yên tâm, hẳn là có thể”.

Sở Uyển Tình nghe thấy vậy liền nói.

“Xin hỏi cô có phải cô Cố không?”

Đợi đến khi mấy người gần tiến tới cửa, một người phục vụ mặc đồng phục đi tới, hơi cúi đầu hỏi.

“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì không?”

Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút ngỡ ngàng đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK