Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Nắm vạt áo của mẹ thì sẽ không bị bắt mất




“Nói sau đi, chú đi trước đây. Bố mẹ chú phải nhờ vào cháu rồi”.


Long Thiên Tiếu lái chiếc xe điện rời đi.


“Không có gì”.


Tần Tiểu Manh trả lời, sau đó nhìn Long Thiên Tiếu nghênh ngang rời đi.


“Anh thật sự biết người tên Bách Lí Vô Cầu à?”


Cố Tuyết Cầm ngồi phía sau hỏi.


“Tôi có quen biết anh ta, có chút giao tình”.



Long Thiên Tiếu chỉ cười xòa. Anh chỉ có thể nói vậy, chứ không thể cung cấp nhiều thông tin thêm. Có một số chuyện được coi là cơ mật, anh không thể tiết lộ quá nhiều.


“Có chút giao tình? Dù là có chút giao tình thì cũng không chắc người ta sẽ nghe anh. Tôi nghe nói, Bách Lí Vô Cầu tính tình kỳ quặc, không ai có thể đoán được”.


Cố Tuyết Cầm thầm kinh ngạc nhưng cũng vô cùng lo lắng nói. Hoặc có thể nói, đây không phải là cô lo lắng, mà là cảm thấy khó tin. Dù sau, cô nghĩ thế nào thì cũng không hiểu, tại sao Long Thiên Tiếu lại có giao tình với nhân vật như Bách Lí Vô Cầu?


Nhưng, Long Thiên Tiếu có thể có quan hệ tốt với nhà giàu có nhất thành phố Lâm Giang, tại sao lại không quen biết với Bách Lí Vô Cầu chứ? Những điều cần hỏi trong lòng quá nhiều, nhưng cô cũng không hỏi tiếp nữa.


“Tôi cũng không phải là lấy vợ, sao phải quan tâm tính cách của anh ta, tôi chỉ cần anh ta chữa khỏi bệnh cho bố”.


Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ mỉm cười nói, trong lòng không ngừng nhớ về những chuyện trước đây.


Hai người nói chuyện câu được câu chăng, rất nhanh đã tới trường mẫu giáo Tiểu Ngư Nhi. Đúng lúc này là giờ tan học, ở cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh đến đón con.


Cô giáo Lương Tuyết Oánh đang đứng ở cổng, Long Tiểu Tịch đứng bên cạnh cô ấy. Cô bé đeo một ba lô nhỏ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của Lương Tuyết Oánh giống như sợ bị bắt cóc mất.


“Bố, cô giáo Lương, bố con đến rồi”.


Long Tiểu Tịch chỉ Long Thiên Tiếu đứng ở đằng xa, hò hét. Sau khi xe dừng lại, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi tới.


“Anh Long, chị Cố, chào hai người!”


Vẻ mặt Lương Tuyết Oánh hiền từ đầy nét cười.


“Cô Lương vất vả quá, hôm nay cô nhóc này không nghịch ngợm gì chứ?”


Long Thiên Tiếu liếc nhìn Long Tiểu Tịch, sau đó nói. Lúc này, Long Tiểu Tịch đã bỏ vạt áo của Lương Tuyết Oánh ra, chạy tới túm vạt áo của Cố Tuyết Cầm.


“Chị Tuyết Cầm, cô giáo nói nắm lấy vạt áo mẹ, không thì mất tiêu ý”.


Long Tiểu Tịch nghiêng đầu, nói với Cố Tuyết Cầm. Cố Tuyết Cầm nghe vậy thì cười hiền, sau đó ôm Long Tiểu Tịch vào lòng. Cô là người cực kỳ thích trẻ con, đặc biệt là những bé gái ngoan ngoãn, thông minh như Long Tiểu Tịch.


“Tiểu Tịch rất ngoan, không khóc không ồn ào, hơn nữa tôi phát hiện cô bé nhận mặt rất nhiều chữ, cũng biết khá nhiều đồ. Thật đúng là một đứa bé giỏi giang”.


Lương Tuyết Oánh tán thưởng nói. Trong lúc ở cùng Long Tiểu Tịch, cô ấy đã phát hiện Long Tiểu Tịch có nhiều điểm không giống các bạn cùng lớp.


Nghe thấy Long Tiểu Tịch gọi Cố Tuyết Cầm là chị, Lương Tuyết Oánh thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi. Dù sao, đây là chuyện riêng nhà người ta.


“Vậy thì tốt”.


Long Thiên Tiếu vui vẻ cười, nói.


“Cả nhà đi đường cẩn thận nhé, hôm nay trời lạnh, đừng để bị cảm”.


Lương Tuyết Oánh và Long Thiên Tiếu hàn huyên vài câu thì Long Thiên Tiếu lái xe máy điện rời đi.


Bây giờ là hơn 5 giờ, nhưng ở thành phố Lâm Giang, trời đã sắp tối rồi. Dù sao bây giờ cũng là đầu thu, trời cũng nhanh tối. Ngày đêm ở thành phố Lâm Giang nhiệt độ chênh lệch rất nhiều, hơn nữa, đến tối còn nổi gió lạnh, khiến người ta lạnh run rẩy.


Cố Tuyết Cầm lấy áo khoác của Long Thiên Tiếu chùm kín lên người Long Tiểu Tịch, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó để cô bé ngồi vào giữa hai người.


“Chị Tuyết Cầm, chị ôm ấm quá!”


Long Tiểu Tịch thò đầu từ trong cái áo khoác lớn, vui vẻ nói.


“Đương nhiên, ôm chặt bố em vào này”.


Cố Tuyết Cầm khẽ véo mũi nhỏ đáng yêu của cô bé, giả bộ nghiêm nghị nói.


“Vâng, em biết rồi, chị Tuyết Cầm tốt nhất!”


Long Tiểu Tịch vô cùng ngoan ngoãn nói.


“Giỏi nịnh lắm cơ”.


Cố Tuyết Cầm nói.


“Hi hi…”


Long Tiểu Tịch dí dỏm cười, cả khuôn mặt nhỏ vùi vào lưng của Long Thiên Tiếu.



“Thiên Tiếu, tối nay bố mẹ không ăn cơm ở nhà, hay là chúng ta cũng ra ngoài ăn cái gì ngon ngon đi?”


Cố Tuyết Cầm chợt nghĩ ra điều gì, thế là nói.


“Cũng được, dù sao hôm nay trời lạnh, cũng ngại về nhà nấu cơm”.


Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì trả lời, vừa nói vừa lái xe vào một con đường khác. Họ cũng đói bụng rồi, vì bữa cơm trưa nay ở cùng với mấy người trong họ ăn được cái gì đâu, chạy tới chạy lui, mệt hết cả người.


“Bố, con muốn ăn mì lòng, con muốn đến nhà ông Hà ăn mì lòng”.


Long Tiểu Tịch ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết nói.


“Được”.


Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói.


“Cô ăn mì được chứ?”


Long Thiên Tiếu lại hỏi Cố Tuyết Cầm.


“Tôi thế nào cũng được, trẻ con muốn ăn gì thì ăn đó”.


Cố Tuyết Cầm cười, nói.


“Con nói, chị Tuyết Cầm tốt nhất, bố, con đã nói với bố là chị Tuyết Cầm là một cô gái tốt, bố phải nắm chặt rồi đấy”.


Long Tiểu Tịch tinh nghịch nói, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì không nói được gì.


“Em còn bé thì biết gì nào, bé ngốc”.


Cố Tuyết Cầm khẽ véo hai má của Long Tiểu Tịch, vẻ mặt cưng chiều nói.


“Em không phải là ngốc. Nếu trên đời này phải có một cô gái là mẹ của Long Tiểu Tịch vậy thì Tiểu Tịch hi vọng người đó là chị Tuyết Cầm”.


Long Tiểu Tịch cực kỳ không phục nói.


“Được rồi, em nói gì cũng được. Tuổi còn nhỏ mà cái miệng xinh giỏi nịnh thế khiến ai cũng yêu”.


Cố Tuyết Cầm miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.


“Con im ngay, chuyện của người lớn, con nói linh tinh gì đấy?”


Long Thiên Tiếu lái xe điện, nghe thấy Long Tiểu Tịch cứ lải nhải nói mãi không ngừng, không nhịn nổi phải cản lại ngay.


“Người ta nói chuyện với chị Tuyết Cầm, bố xen vào làm gì?”


Long Tiểu Tịch có chút tức giận nói. Lúc này, xe điện đã dừng lại trước cửa hàng nhỏ của bác Hà, Cố Tuyết Cầm cũng ôm Tiểu Tịch xuống xe.







“Ái chà, Tiểu Tịch tới rồi à?”


Thấy Long Tiểu Tịch tới, bác Hà vô cùng nhiệt tình nói.


“Con chào ông Hà”.


Long Tiểu Tịch vô cùng ngoan ngoãn hô lớn.


“Ừ ừ, chào con”.


Bác Hà vui vẻ không thôi. Ông ấy thật lòng thích Long Tiểu Tịch, ngoan ngoãn, nghe lời lại dẻo miệng khiến người khác vui vẻ.


“Bác Hà, cháu gọi đồ ăn, cả nhà đói lắm rồi”.


Long Thiên Tiếu tìm chỗ ngồi, rồi nói.


“Cháu Long, đây là?”


Bác Hà nhìn cô gái phía sau Long Thiên Tiếu, rồi hỏi.


“Đây là vợ của cháu, Cố Tuyết Cầm”.


Long Thiên Tiếu giới thiệu nói. Anh với bác Hà cũng coi là quen biết lâu năm rồi, anh cảm thấy cần giới thiệu một chút.


“Chào bác Hà ạ”.


Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói.


“Ừ ừ, chào cháu, hóa ra là mẹ của Tiểu Tịch!”


Bác Hà cười khà khà rồi nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy hơi đỏ mặt, nhưng cũng không phản bác. Người ta đã nói rồi, thì cứ cho là đúng đi. Long Tiểu Tịch cũng không cảm thấy lời nói của bác Hà có gì sai, sau đó vui vẻ ngồi xuống bàn, xem thực đơn.


----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK