Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cút, nếu không tao sẽ đạp chết mày! Nói cho các người biết, với năng lực của chồng tôi, tùy ý có thể giết chết bất kì kẻ nào, đó là tùy ý đấy nhé!”

Mã Hi Mai lớn giọng quát mắng, âm lượng rất lớn, dọa cô bé mập sợ rụt cổ lại.

“Người phụ này sao lại như vậy, bắt bẻ cả một đứa trẻ?”

“Đúng đó đúng đó, thật quá đáng!”

“Đó là một đứa bé, còn không thể nói chuyện, đối xử với một đứa bé như vậy, cô ta không sợ trời phạt sao?”

“Chồng lợi hại thì giỏi rồi, có thể làm mưa làm gió, bây giờ là xã hội pháp chế, vậy mà còn muốn giết người”.

Trước cửa trường mẫu giáo, lúc này có rất nhiều người qua lại, bởi vì phía bên này có động tĩnh lớn như vậy, bọn họ đều dừng lại xem, mọi người nghe qua cũng hiểu được tình hình chung.

“Các người lo chuyện bao đồng cái rắm ấy, chồng chị Mã là ông chủ công ty địa ốc, có quan hệ với nhân vật lớn trong thành phố, chuyện của chúng tôi, dám nói thêm nửa câu, có tin giết chết các người không?”

“Đúng thế, không phải con các người học chung với con quái vật nhỏ đó, các người đương nhiên muốn nói gì chẳng được”.

“Con chúng tôi học chung với con quái vật nhỏ đó, bà nội nó còn là người nhặt rác, đến lúc đó con chúng tôi bị nhiễm thói xấu, các người có chịu trách nhiệm không?”

Những “fan hâm mộ não tàn” của Mã Hi Mai nghe được lời bàn tán của đám người vây quanh, nhất thời họ cũng đánh trả quyết liệt. Người vây xem nghe được những lời này, cũng thấp giọng xuống, mặc dù tức giận bất bình, nhưng bọn họ không dám nói gì, trên thế giới này, người có tiền có quyền được hoan nghênh hơn những người không có tiền không có quyền.

“Cô bé mập, cháu làm gì vậy, mau về đây”.

Bà lão thấy vậy, nước mắt chảy ròng ròng, vội hét lên.

“Không đi đúng không, xem tao xử lý mày như thế nào”.

Mã Hi Mai vừa nói xong liền giơ tay lên, tát vào khuôn mặt nhỏ của cô bé mập.

Thấy tình cảnh này, trong lòng mọi người truyền đến một trận đau xót, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa bé, nhưng bọn họ là người bình thường, không có tiền không có quyền nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Khi mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận những tiếng tát giòn giã tiếp theo thì cái tát của Mã Hi Mai vẫn chưa rơi xuống, bởi vì lúc này, có một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ tay của cô ta.

“Ra tay với một đứa trẻ, cô thật sự không bằng cả một con cầm thú. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải dạy cô cách làm người”.

Trong mắt Long Thiên Tiếu đã hiện lên vẻ tức giận, lúc này, anh lạnh lùng nói.

“Đồ vô dụng, buông tôi ra, anh nắm làm tôi đau”.

Mã Hi Mai rống lên.

“Đúng thế, buông chị Mã ra. Nếu không anh chết chắc rồi, một kẻ vô tích sự thể hiện cái gì?”

“Buông ra mau!”

“Thân phận của chị Mã cao quý như vậy, chị ấy là người mà một tên rác rưởi như anh có thể chạm vào sao?”

Mười mấy phụ huynh đó lên giọng khiển trách.

“Không buông, cô làm gì được tôi chứ?”

Long Thiên Tiếu nhếch miệng lên, có chút giễu cợt nói.

“Nếu anh không buông, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ khiến cho anh không có chỗ dung thân ở thành phố Lâm Giang, khiến cho người nhà anh đối diện trước thảm họa diệt vong”.

Bị Long Thiên Tiếu túm, nhưng Mã Hi Mai vẫn cô cùng kiêu ngạo, cô ta không hề sợ hãi, cô ta đã nghe ngóng được, thứ rác rưởi này là kẻ nhát gan, chắc chắc không dám làm gì cô ta.

“Phải không? Lợi hại như thế, vậy thì tôi càng không thể buông, tôi còn muốn phế cô, chồng cô tài giỏi như vậy, kêu anh ta đến cắn tôi đi!”

Khóe miệng Long Thiên Tiếu cong lên, tát ngược vào mặt Mã Hi Mai, cô ta bị tát đến nỗi xiêu vẹo, trực tiếp ngã xuống mặt đất, trên mặt in rõ năm dấu ngón tay, bên mặt bị Long Thiên Tiếu đánh trúng, có mấy chiếc răng lớn từ trong miệng bay ra.

Long Thiên Tiếu ra tay đột ngột, làm cho đám người sợ chết khiếp, tên vô dụng này thật sự dám đánh Mã Hi Mai trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn tát khiến cho cô ta trực tiếp ngã xuống đất, có thể thấy ra tay nặng như thế nào?

“Anh, anh dám đánh tôi, thế mà anh dám đánh tôi?”

Trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, Mã Hi Mai đưa tay lau một ít chất lỏng chảy nơi khóe miệng, chạm vào toàn là máu, lại nhìn xuống đất, có mấy chiếc răng trơ trọi nằm ở đó, cô ta khó mà tin được, kẻ vô dụng thế mà lại dám đánh cô ta! Cô ta sững sờ, cả người ngẩn ra, cô ta bị đánh đến ngây ngốc rồi.

“Sao không nói nữa, câm rồi hả?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu đứng lên phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, châm chọc nói. Đám người vây quanh thấy cảnh tượng này, lại lén lút giơ ngón tay cái lên, chàng trai bị gọi là kẻ vô dụng này đã làm được chuyện mà bọn họ không dám làm.

Quá mạnh mẽ, một cái tát làm rơi răng người khác.

“Dám đánh người, anh không sợ chúng tôi báo cảnh sát bắt anh sao?”

“Đúng thế, một người đàn ông mà dám đánh phụ nữ, thật không biết xấu hổ”.

“Báo cảnh sát bắt tên vô dụng này đi!”

“Không cần báo cảnh sát, chồng chị Mã có thể khiến tên này biến mất khỏi thành phố Lâm Giang”.

Đám người đều sợ hãi trước hành động đột ngột của Long Thiên Tiếu, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, sau khi ổn định tinh thần, bọn họ rì rào thảo luận.

“Vậy các người báo cảnh sát đi, chỉ nói mà không làm có tác dụng gì?”

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu nói bằng vẻ mặt châm biếm, lúc này, Mã Hi Mai lại lảo đảo đứng dậy, giờ phút này, đầu cô ta đã có chút tỉnh táo, cô ta cảm thấy cả giới này đều đang rung chuyển.

“Bốp!”

Thấy cô ta đứng dậy, Long Thiên Tiếu lại tát khiến Mã Hi Mai ngã xuống một lần nữa, sức lực không kém lần trước, số lượng răng rơi ra cũng vậy.

Cái tát này lại khiến đám người cả kinh, quá dữ dội, bọn họ không dám tưởng tượng được mình sẽ cảm thấy thế nào khi hai cái tát này giáng xuống mặt mình, hai cái tát này, bọn họ chỉ thấy rất đau mà thôi.

Cuối cùng đám “fan cuồng não tàn” của Mã Hi Mai cũng không dám nói chuyện nữa, từng người một thậm chí bắt đầu có chút kinh hãi, hiển nhiên bọn họ đã bị dọa cho không hề nhẹ.

Mã Hi Mai bị quật ngã xuống đất muốn dậy nhưng không dậy được, Long Thiên Tiếu ra tay, quả thực là quá nặng.

Liếc nhìn Mã Hi Mai, Long Thiên Tiếu bước tới, dùng một chân giẫm lên mặt cô ta.

“Tôi đã nói lý với các người rồi, giờ tôi không nói nữa. Một đứa trẻ không thể nói chuyện, một bà lão tuổi bảy mươi, các người hà tất gì phải dồn ép bọn họ như vậy?”

Long Thiên Tiếu đảo mắt nhìn đám người, lạnh lùng nói.

“Đúng thế, thật quá đáng, quả thực là không bằng cầm thú!”

“Đánh hay lắm, chàng trai, cậu đã làm được chuyện tôi không dám làm!”

“Công ty địa ốc Thành Dực cái rắm ấy, một lũ rác rưởi!”

“Say này mua nhà đừng đến đó, bà chủ thế này, chất lượng nhà không phải nghĩ cũng biết, chắc chắc cũng không ra gì giống như bà chủ”.

“Đúng đúng đúng, nói rất đúng”.

Lúc này, đám người cũng đồng tình với lời nói của Long Thiên Tiếu, hầu hết mọi người trên thế giới này đều tốt bụng, nhưng đại đa số lại có lòng sợ hãi. Thấy Long Thiên Tiếu dám làm chuyện mà bọn họ không dám làm, trong lòng mọi người đều rất khâm phục anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK