Mục lục
Ông bố chiến thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Từ vội vàng ra ngoài tìm y tá, khi anh ta ra đến cửa, đúng lúc thấy Ôn Ngọc Lương từ bên ngoài về, anh ta còn đụng trúng Ôn Ngọc Lương, nếu không phải là Ôn Ngọc Lương có kinh nghiệm chiến trận, lúc này ông ta đã bị Tiểu Từ đâm ngã xuống đất rồi.

“Nhóc con cậu, hấp ta hấp tấp làm gì?”

Ôn Ngọc Lương tức giận mắng.

“Ăn cơm, muốn ăn cơm”.

Tiểu Từ không có dừng lại, chỉ nói.

“Ăn gì, ăn cái gì mà ăn? Bây giờ mấy giờ rồi, là giờ ăn cơm sao?”

Ôn Ngọc Lương chắp hai tay sau lưng, tức giận trách mắng.

“Ông Ôn, không phải là anh Từ muốn ăn cơm, là bé gái đó muốn ăn cơm, cuối cùng cô bé cũng chịu nói chuyện, cuối cùng cũng muốn ăn cơm rồi”.

Lúc này, một cảnh sát có chút phấn khởi nói.

“Cái gì? Cậu nói cái gì?”

Nghe thấy vậy, trong mắt Ôn Ngọc Lương hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Bé gái đó chịu nói chuyện, cũng chịu ăn cơm rồi. Anh Long thật thần kỳ, cũng không biết anh ta nói gì với cô bé, sau khi khóc lớn một trận, cô bé liền trở lại bình thường”.

Tên cảnh sát đó bị phản ứng của Ôn Ngọc Lương dọa cho sợ, anh ta có chút lo lắng nói.

“Sao có thể? Để tôi xem xem!”

Ôn Ngọc Lương khó tin nói, khi bước đến cửa phòng bệnh, ông ta đột nhiên dừng lại, bởi vì ông ta thấy bé gái đang nói chuyện với Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nói gì đó, cô bé liền khẽ gật đầu.

Rất rõ ràng, cô bé đã khác hoàn toàn so với trước đó, lúc này, cuối cùng cô bé cũng bằng lòng giao tiếp với người khác.

Ông ta đứng ở cửa không đi vào, nhìn một lúc, sau khi xác định bé gái đã bình thường trở lại, trong mắt ông ta đột nhiên có chút ủ rũ chán nản, sau đó ông ra xoay người rời đi, đi tới ban công hành lang, ông ta rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút phì phò.

“Ha ha ha, tôi biết ngay cậu Long có cách mà, quả thực quá tuyệt, cũng chỉ có cậu mới có thể làm được chuyện này”.

Lúc này, Trần Hướng Thiên bước vào, phía sau ông ta là Tiểu Từ đang bưng một đĩa cơm đầy thức ăn, hai người vui vẻ đi vào phòng bệnh.

“Cậu Long, cậu Long, thần kỳ, thần kỳ, quá thần kỳ, Trần Hướng Thiên tôi phục cậu rồi”.

Trần Hướng Thiên vội vàng đi tới cửa phòng bệnh, nhưng Long Thiên Tiếu lại làm động tác kêu ông ta đừng lên tiếng, thấy thế, Trần Hướng Thiên cũng có chút xấu hổ, có vẻ như ông ta kích động quá.

Tuy nhiên, cũng không thể trách ông ta, dù sao, vì để đứa trẻ này mở miệng nói chuyện, hôm nay ông ta đã nghĩ ra vô số cách, thậm chí còn tìm cả chuyên gia tâm lý và chuyên gia đàm phán.

“Ông cứ vào là được, bây giờ con bé cần nghỉ ngơi”.

Long Thiên Tiếu nói với hai người. Lúc này, bên ngoài phòng bệnh đã có rất nhiều người, một số là người của Long Thiên Tiếu, còn lại phần lớn là người của khoa tâm thần bệnh viện Long Hòa, bọn họ sớm biết rằng bệnh viện đã tiếp nhận một bệnh nhân như vậy, không nói chuyện, không ăn cơm, không có bất kì phản ứng nào, chỉ dựa vào việc truyền nước để duy trì sự sống.

Các bác sĩ chuyên môn nổi tiếng ở khoa tâm thần đều đã đến đây làm công việc của mình, nhưng hoàn toàn vô ích, không có bất kì phản ứng gì.

“Đây là chuyên gia của bệnh viện nhân dân tỉnh chúng ta sao? Lợi hại thế, điều mà các chuyên gia của bệnh viện chúng ta không làm được, anh ta lại làm được?”

“Ông đừng tự ti như vậy được không, bệnh viện Long Hòa chúng ta là bệnh viện sánh ngang với bệnh viện nhân dân tỉnh, khoa tâm thần cũng được xếp vào hàng đẩu cả nước. Bác sĩ chuyên môn của chúng ta không có cách, bác sĩ bên phía bệnh viện nhân tỉnh lại có cách chắc?”

“Người đó là ai, sao trông trẻ thế, không giống giáo sư chuyên gia gì gì đó, hơn nữa, trông cũng đẹp trai đó nhỉ?”

“Bà không thấy cô gái đó cũng rất xinh đẹp hả, chậc chậc, đúng là mỹ nhân, trông đẹp quá”.

“Ông đừng nhớ thương nữa, vị đó là cậu Long, là người mà được chủ tịch chúng ta vô cùng kính trọng. Về phần cô gái đó, cô ấy chính là vợ cậu Long. Người ta là trai tài gái sắc, ông nhìn bộ dạng hèn mọn của ông xem, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Còn có dì nữa, ngần ấy tuổi đầu rồi mà còn muốn trâu già gặm cỏ non sao?”

Đám người bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng nói mãi nói mãi, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang hướng khác.

“Hừ, muốn chết hả”.

Nghe được lời này, bà dì đó đột nhiên không vui nói.

“Người có thể khiến chủ tịch coi trọng như vậy chắc chắn không phải là người thường, nhìn thấy sau lưng anh ta là ai chưa? Trần Hướng Thiên, Trần Hướng Thiên là ai, các người không cần tôi nói nữa đúng không? Nửa bầu trời thành phố Lâm Giang chỉ có thể hầu hạ, phục dịch phía sau ông ta”.

Đám người tiếp tục bàn tán, thấy cảnh này, bọn họ cũng biết rõ Long Thiên Tiếu không đơn giản.

Cơm đã được bưng đến, bé gái bắt đầu ăn ngấu nghiến, có vẻ như cô bé thực sự rất đói.

“Xin các vị nhường đường, tôi phải vào xem tình huống bệnh nhân”.

Lúc này, có một bác sĩ trung niên đi tới, chen lấn trong đám đông rồi bước vào.

“Chào cậu Long, tôi là bác sĩ điều trị chính của cháu bé, cháu bé mới phẫu thuật được vài ngày, không thể ăn quá nhiều, tôi đến đây để kêu cháu kiểm soát chế độ ăn uống hợp lý, như vậy mới có thể khiến vết thương của cháu bé mau lành hơn”.

Bác sĩ trung niên nói với Long Thiên Tiếu.

“Ông đến đây đi, ông là bác sĩ điều trị chính, ông theo dõi là được”.

Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói.

“Đúng rồi, ông giúp tôi mua cho cô bé một chiếc điện thoại, tiền không phải lo, tôi sẽ chịu, để cho cô bé tiện liên lạc với tôi”.

Long Thiên Tiếu lại nói với Trần Hướng Thiên.

“Không thành vấn đề”.

Trần Hướng Thiên nhanh nhẹn nói.

“Ông ra ngoài chút, tôi có chuyện muốn nói với ông”.

Long Thiên Tiếu nói với Trần Hướng Thiên.

“Được”.

Nghe xong, Trần Hướng Thiên liền đi theo Long Thiên Tiếu ra ngoài, Cố Tuyết Cầm cũng đi theo.

“Đường Tiểu Đường, ông còn nhớ cái tên này chứ?”

Bước đến một nơi yên tĩnh ít người qua lại, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Nhớ, đương nhiên tôi nhớ rồi”.

Trần Hướng Thiên đáp.

“Sau này, cho dù đứa trẻ này có khỏe mạnh xuất viện, hoặc là con bé sẽ sống một mình, hoặc là sẽ được đưa đến viện phúc lợi. Hai sự lựa chọn này, đều không phải là lựa chọn tốt nhất đối với sự trưởng thành của con bé”.

Sau khi trầm ngâm do dự hồi lâu, Long Thiên Tiếu nói.

“Ý của anh là muốn đứa nhỏ này sống cùng cô bé mập và bà lão đó?”

Nghe xong, Cố tuyết Cầm có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Long Thiên Tiếu.

“Ý tôi là vậy, nhưng phải dựa theo ý muốn của bọn họ, bọn họ đều là những người trải qua nhiều thăng trầm. Xét về lý, sống chung với nhau khá hợp”.

Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu nói.

“Ý tưởng của cậu Long, tôi thấy khá khả thi. Nhưng có thể sắp xếp như vậy hay không, thật ra vẫn cần xem ý muốn bọn họ. Tôi cũng nghĩ rằng sống chung có lợi hơn cho sự trưởng thành và phát triển của đứa trẻ”.

Nghe thấy thế, Trần Hướng Thiên gật đầu nói. Nếu như Long Thiên Tiếu không đề cập tới, ông ta không nghĩ tới phương diện này, xem ra, vẫn là Long Thiên Tiếu suy nghĩ cân nhắc chu toàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK